Hạ Du không biết Hứa Bạch Nghiên đã đi đến kết luận đó từ đâu. Nhưng không hay là kết luận của anh lại đúng.
Cô đờ người nhìn anh, một lúc lâu sau mới lắp bắp: "Anh, đừng nói lung tung."
Hứa Bạch Nghiên: "Được rồi, vậy giờ cô có thể tập trung được không?"
"…"
"Nhìn tôi này, được không?"
Vẻ mặt Hứa Bạch Nghiên có chút nghiêm túc. Khi nghiêm túc, màu mắt anh dường như tối đi, mang theo một cảm giác uy quyền khó tả. Trái tim Hạ Du khẽ run lên, cô cảm thấy có lỗi vì vừa nãy đã mất tập trung: "Được, xin lỗi anh."
Hứa Bạch Nghiên thờ ơ đeo lại kính râm: "Lặp lại động tác tôi vừa làm."
"Vâng…"
Ở phía xa, Tống Dư An đã lướt qua lại hai lần, anh dừng lại ở vùng nước nông và theo bản năng tìm kiếm Hạ Du. Lúc này, cô đã không còn trên bãi cát nữa. Người đàn ông tên Hứa Bạch Nghiên kia đã đưa cô xuống nước.
Cô rõ ràng là chưa quen với việc nằm sấp nổi trên mặt nước nên người đàn ông đó đứng bên cạnh, giúp cô giữ thăng bằng cho ván lướt sóng. Mọi thứ đều giống hệt như những gì Tiết Ân Cẩn đã dạy anh trước đây, không có gì bất thường. Nhưng khi anh nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đó khẽ chạm vào eo Hạ Du, ra hiệu cho cô ưỡn eo xuống thì anh lại nhíu mày.
"Cậu nhìn gì vậy?" Người bên cạnh đi đến hỏi.
Tống Dư An thu lại ánh mắt: "Không có gì."
Tiết Ân Cẩn lại nhìn theo hướng vừa nãy anh nhìn: "Dư An, có phải cậu đang lo cho Hạ Du không?"
Tống Dư An không phủ nhận: "Em ấy bơi không giỏi."
"Hôm nay sóng không lớn đâu, không sao đâu." Tiết Ân Cẩn nói: "Hơn nữa Hứa Bạch Nghiên ở ngay bên cạnh cô ấy, làm sao có thể để cô ấy xảy ra chuyện được."
"Tuy là thần tượng của cậu nhưng trong cuộc sống cậu cũng chưa từng tiếp xúc với anh ta. Cùng lắm thì anh ta cũng chỉ là người xa lạ mà cậu biết tên thôi, không cần phải tin tưởng anh ta đến vậy chứ?"
Giọng điệu bỗng trở nên gay gắt khiến Tiết Ân Cẩn sững lại. Cô nhíu mày: "Ý tớ là Hứa Bạch Nghiên bây giờ là huấn luyện viên của cô ấy, anh ấy không thể để học viên của mình xảy ra chuyện được. Chuyện này không liên quan gì đến việc anh ấy là thần tượng của tớ cả."
Tống Dư An khựng lại, nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi không đúng: "Xin lỗi, vừa rồi tớ hơi nóng vội."
Tiết Ân Cẩn có chút không thoải mái nhưng vẫn nói: "Tớ biết cậu chỉ lo cho Hạ Du, nhưng cô ấy không còn là trẻ con nữa. Cậu không cần phải lúc nào cũng coi cô ấy là em gái đâu."
Tống Dư An im lặng hai giây: "Tớ quen rồi."Với kinh nghiệm lướt sóng đuôi thuyền có được, lần này Hạ Du đứng dậy trên ván nhanh hơn hẳn, nhưng quãng đường lướt đi thì chưa dài lắm.
"Huấn luyện viên, tôi lại làm được rồi!" Khi ván lướt trượt đến vùng nước nông, Hạ Du nhảy xuống nước rồi quay đầu lại cười tít mắt.
Hứa Bạch Nghiên thong dong tiến đến trêu: "Tự hào quá nhỉ."
Miệng thì nói thế nhưng ánh mắt anh lại ánh lên ý cười. Anh biết tốc độ học của cô đã nhanh hơn rất nhiều, không còn như trước kia nữa, không còn giống một người thường chẳng bao giờ đứng vững.
"Tôi muốn thử thêm lần nữa! Lần này ra xa hơn chút."
"Tự tin vậy cơ à?"
Hạ Du đáp: "Anh dạy tốt nên tôi nghĩ tôi làm được."
Cô đúng là rất giỏi dỗ người. Phải thừa nhận là những lời này nghe rất êm tai.
Hứa Bạch Nghiên nói: "Được, ra đi, tôi sẽ ở bên cạnh."
"Vâng!"
Gió biển thổi nhẹ, mặt biển lấp lánh ánh vàng. Hạ Du nổi lềnh bềnh trong nước một đoạn dài rồi lật người lên ván bắt đầu chèo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!