Chương 11: Thiên Tài

Nhà hàng hải sản ở Hải Thành có rất nhiều, nhưng nhà hàng họ đến là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất khu vực này. Mấy ngày trước Hạ Du đã đến đây một lần, đi cùng với mọi người ở tiệm Summer do Trình Lập mời.

Khi đã ngồi vào chỗ, Thái Vĩ Hào và Tiết Ân Cẩn cầm thực đơn thảo luận xem tối nay nên gọi món gì. Tống Dư An ngồi bên cạnh không nói lời nào. Hạ Du nhận ra anh có chút không vui, có lẽ là vì cô đã nói dối anh.

"Anh Dư An, anh có muốn ăn trứng hấp tổ yến không? Món này ở đây rất ngon." Hạ Du cũng cầm một thực đơn, cô đưa cho anh và hỏi, vẻ mặt đầy thận trọng và có chút xin lỗi.

Tống Dư An hiểu tính cách của cô nên đương nhiên cũng nhận ra, anh khẽ thở dài, có chút bất lực: "Được."

"Vậy em gọi một phần nhé."

"Ừ."

Hạ Du cười với anh: "Anh còn muốn ăn gì nữa không, em sẽ đánh dấu giúp anh."

"Em ăn ở đây rồi à?"

"Vâng, ông chủ đưa chúng em đến ăn rồi."

"Được, vậy em cứ chọn những món em thấy ngon đi."

Bàn có sáu người, họ gọi mười món. Khoảng mười phút sau, món ăn được dọn ra.

"Oa, món tôm tít rang muối này ngon lắm, mọi người ăn thử đi." Tiết Ân Cẩn ăn một miếng trước rồi nhiệt tình giới thiệu.

Ở Hàng Thành không hay ăn tôm tít nên mấy chàng trai không quen. Họ phải chật vật bóc vỏ. Tiết Ân Cẩn thấy thế bật cười, bắt đầu hướng dẫn mọi người cách dùng đũa để bóc vỏ một cách dễ dàng.

"Mọi người nhìn này, dùng đũa xiên từ đuôi, xiên đến cuối cùng rồi bẩy lên, thế là xong rồi."

"Để tôi thử xem… Ấy? Gãy rồi này."

"Tôi cũng không được, tôi dùng miệng cắn vậy."

"Đừng cắn vội, thử lại vài con đi, dễ lắm mà." Tiết Ân Cẩn lại làm mẫu. Cô dễ dàng bóc vỏ một con tôm, vừa nói "chỉ là một mẹo nhỏ thôi" vừa đặt con tôm tít đã bóc vỏ vào bát Tống Dư An.

Hạ Du khẽ khựng lại, chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Những người cùng bàn thì trêu chọc: "Được rồi, có người không biết bóc vỏ cũng được ăn ngon lành! Còn bọn tôi thì khác, chỉ có thể tự bóc bằng miệng."

"Thì tôi đang dạy các cậu mẹo mà!"

"Nhưng làm sao ngon bằng người khác bóc được."

Tiết Ân Cẩn cười nói: "Thôi được rồi! Tôi bóc cho mỗi người một con nhé."

"Ồ~"

"Ăn đi, ăn đi, chỉ biết ăn thôi." Tống Dư An gắp con tôm tít trong bát mình cho bạn cùng phòng. "Cậu ăn trước đi được chưa."

Thái Vĩ Hào nói: "Vậy làm sao tôi dám ăn chứ."

Tống Dư An: "Cứ ăn đi."

Cả bàn có người nói, có người cười. Hạ Du có thể cảm nhận được những lời trêu chọc xung quanh như đang muốn ghép đôi Tống Dư An và Tiết Ân Cẩn. Khoảng thời gian bình yên ở Hải Thành đã khiến cô nghĩ rằng mình có thể chấp nhận tình cảm mập mờ giữa họ một cách bình thản. Nhưng khi thực sự đối mặt với nó, nỗi buồn trong lòng vẫn không ngừng lan tỏa.

Nhưng… buồn thì cứ buồn đi.

Tống Dư An đã tốt với cô từ nhỏ, nhưng không có quy định nào bắt anh chỉ được tốt với một mình cô. Anh không thích cô mà lại thích người khác cũng chẳng có gì lạ.Tối hôm đó, Hạ Du có chút khó tiêu, nằm trên giường trằn trọc. Điện thoại rung lên, cô nhận được tin nhắn từ Tống Dư An: [Bọn anh đến khách sạn rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon]

Hạ Du im lặng nhìn một lúc, rồi nhắn lại hai chữ "ngủ ngon", sau đó đặt điện thoại xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!