[Khó quá đi mất, nhưng mà cũng vui kinh khủng! ]
Giữa trưa hè nắng gắt, Hạ Du trên đường từ thư viện về ký túc xá thì lướt trúng bài đăng trên vòng bạn bè của Tống Dư An. Bài này được đăng từ chiều hôm qua nhưng do dạo gần đây cô bận ôn thi cuối kỳ nên không dùng điện thoại nhiều nên bây giờ mới thấy.
Bước chân Hạ Du chậm lại, cô bấm vào xem ba tấm ảnh Tống Dư An đăng. Nhìn qua thì có vẻ đó là một khu lướt sóng trong nhà. Trong ảnh, anh đứng trên tấm ván giữ thăng bằng một cách cẩn trọng nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ.
Sắp thi cuối kỳ rồi mà anh vẫn có thời gian đi lướt sóng, đúng là chẳng hổ danh học bá, hoàn toàn không lo lắng gì cả. Hạ Du khẽ mỉm cười rồi cất điện thoại, tiếp tục đi về phòng.
Vừa ngồi xuống, cô đã nghe bạn cùng phòng là Lâm Oánh nói: "Hạ Du, lát nữa đi ăn cùng nha."
Hạ Du đặt túi xuống, thả người nằm ườn ra ghế, tận hưởng hơi lạnh từ điều hòa trong phòng. "Ăn gì đây?"
"Bún cay ở cổng trường không? Hay cậu muốn ăn món cơm om thịt ba chỉ muối mà mấy hôm trước chúng ta đã ăn?"
"Ừm, để tớ nghĩ xem, hay là…"
Chưa nói hết câu thì điện thoại chợt đổ chuông tin nhắn WeChat. Hạ Du vừa nhìn màn hình, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
Lâm Oánh ở giường bên thấy cô nói dở câu thì liếc sang hỏi: "Hay là gì cơ?"
"Hay là… các cậu cứ đi ăn đi, tớ đột nhiên có bạn rủ nên không đi nữa."
Giọng cô có vẻ hơi áy náy, nhưng ánh mắt thì lại lộ rõ vẻ vui sướng không thể che giấu.
Lâm Oánh nheo mắt lại, tò mò hỏi bằng một giọng đầy thám tử: "Bạn nào thế? Có phải… anh Tống không?"
Hạ Du ngẩn ra: "Sao cậu biết?"
Lâm Oánh hất cằm, tỏ vẻ như đã phát hiện ra chân tướng: "Mỗi lần anh Tống rủ cậu đi ăn là cậu đều vui thế mà."
Hạ Du thấy má mình nóng lên, bèn sờ sờ mũi rồi nói: "Làm gì có… cậu đừng nói kỳ lạ như thế."
"Kỳ lạ chỗ nào chứ? Chẳng lẽ hai người không phải…"
"Không phải!" Hạ Du lập tức phủ nhận, sau đó quay lưng lại giả vờ sắp xếp túi xách. "Tụi tớ chỉ là bạn bè thôi, đi ăn một bữa thôi mà, đừng có nói linh tinh."
"Thế tớ cũng chẳng thấy anh Tống hay rủ con gái nhà người ta đi ăn riêng bao giờ cả, rõ ràng cậu là người đặc biệt của anh ấy mà." Lâm Oánh vỗ vai cô với một vẻ mặt đầy ẩn ý. "Tớ thấy là có tín hiệu rồi đấy!"
Lâm Oánh là bạn thân nhất của Hạ Du từ khi cô vào đại học, có lẽ vì cả hai quá thân thiết nên những suy nghĩ thầm kín của cô dù chưa từng nói ra thì Lâm Oánh vẫn có thể phát hiện qua những manh mối nhỏ nhặt nhất.
Má Hạ Du ửng đỏ, theo bản năng vẫn muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt của cô bạn thân lại vô tình tiếp thêm cho cô chút dũng khí.
Cô nghĩ… bọn họ đều đã trưởng thành, cô cũng đã cố gắng thi đậu vào cùng trường đại học với anh, đã theo kịp bước chân của anh rồi. Có lẽ, có lẽ hai người họ thật sự có tín hiệu cũng nên.
Vừa ra khỏi ký túc xá, cái nóng oi ả của thời tiết khiến lòng Hạ Du lại càng thêm xao xuyến. Cô hít một hơi thật sâu rồi chạy thật nhanh xuống lầu.
Khi cô tới nơi, Tống Dư An vẫn chưa tới. Hạ Du đứng đợi dưới bóng cây hơn mười phút thì mới thấy bóng dáng quen thuộc từ góc cua đằng xa bước tới.
"Tiểu Du, đi thôi." Anh đi đến gần hơn rồi vẫy tay gọi cô.
Vì những lời nói của Lâm Oánh mà tim Hạ Du đập loạn nhịp, nhưng cô cố gắng kiềm chế, giữ vẻ bình tĩnh bước tới. "Anh Dư An, chúng ta đi ăn ở đâu ạ?"
Tống Dư An hỏi: "Em có muốn ăn gì không?"
"Em ăn gì cũng được ạ… hay là, mình ăn ở căng tin nhé?"
"Được thôi."
Thật ra việc ăn trưa cùng nhau là chuyện rất bình thường đối với hai người. Vào học kỳ hai năm cấp hai, Hạ Du chuyển từ nhà ông bà đến sống cùng bố mẹ. Tình cờ nhà bố mẹ cô lại ở cạnh nhà Tống Dư An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!