Editor: AI
Lương Khước Quỳ ôm một bụng nhiệt tình nhưng ngay lập tức đã bị Lương Diễn đả kích đến mức thương tích đầy mình.
Cô bất mãn, nâng tông giọng lên: "Đại ca!"
Lương Diễn không thèm để ý, anh xốc mí mắt lên nhìn Lương Khước Quỳ, không chừa xíu mặt mũi nào cho em gái ruột của mình: "Còn vừa ngây thơ vừa d@m đãng? Khước Quỳ à, em đủ lông đủ cánh rồi sao?"
Dưới ánh mắt của anh, một bụng lời phản bác của Lương Khước Quỳ bỗng tan thành mây khói, cô ấp úng mở miệng: "... Em chỉ là kiến nghị tí thôi mà, nhìn anh đi, có cần hung dữ vậy không!"
Kế hoạch "Vừa ngây thơ vừa d@m đãng" của Lương Khước Quỳ cứ như vậy mà bị bóp ch3t từ trong trứng nước. Tình cảnh này, Thư Dao dù có thương cũng không thể giúp gì được. Lương Diễn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô chụp loại ảnh như vậy, đúng là Lương Khước Quỳ vẫn chưa hiểu hết tính nết của đại ca nhà mình.
Chuyện Lương Diễn tối kỵ nhất chính là để người khác nhìn thấy bảo tàng của anh. Cho dù Lương Diễn không quản thúc chuyện ăn mặc của Thư Dao thì Thư Dao cũng hiểu rõ, cùng lắm anh chỉ cho cô mặc váy lộ vai và quần short, nhưng eo và mấy bộ phận khác thì tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Chờ sau khi Lương Khước Quỳ đi khỏi, Thư Dao ôm Lương Diễn, dỗ dành anh hồi lâu, còn tự lấy thịt làm điều kiện trao đổi thì rốt cuộc mới thành công thuyết phục anh cho chụp mấy tấm ảnh mà "cho dù người lớn trong nhà có nhìn cũng không thấy được cái gì bất thường".
Bây giờ Thư Dao đã nắm được bí kíp dỗ dành Lương Diễn, cô vội vàng báo tin tốt này cho Lương Khước Quỳ, Lương Khước Quỳ mừng như mẹ đi chợ về, thậm chí còn không thể tin được: "Omg, sao chị thuyết phục được đại ca vậy?"
Phải biết rằng một khi Lương Diễn đã ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng mà nội dung thuyết phục này của Thư Dao lại không thích hợp kể cho người thứ ba nghe được, vì vậy cô quyết định giữ bí mật.
Cũng nên biết rằng vì để làm thỏa mãn Lương Diễn mà đầu gối của cô bị đỏ, chân tê dại, ngay cả giọng nói cũng suýt lạc giọng. Đọc Full Tại
Dưới sự hỗ trợ của Đường Dữu nên rất nhanh chóng đã có thể liên lạc được với nhiếp ảnh gia A Mạch của cô ấy. Giống y như lời Đường Dữu nói, A Mạch đúng là rất trầm lặng, rất ít khi nói chuyện với người khác mà cũng không chịu giao lưu với người khác, nhưng mà kỹ thuật chụp ảnh của cậu ta đúng là rất trâu bò.
Thư Dao nhìn thấy được mấy tấm ảnh gốc, thậm chí chưa qua chỉnh màu đã đủ làm người khác trầm trồ.
Ngải Lam còn vô cùng thấp thỏm nói với A Mạch: "Có thể photoshop cho thịt thừa trên bụng tôi bé lại tí được không? Làm ơn đi, tôi thấy mình hơi bị mập …"
Lương Khước Quỳ không có gì muốn trăn trối vì cô rất vừa ý với số ảnh chụp lúc nãy. Chỉ duy nhất tiếc nuối bởi vì yêu cầu nghiệt ngã của Lương Diễn mà mấy tấm ảnh chụp này vô cùng trong sáng, không có tí gì không trong sáng cả.
Bởi vì chuyện này mà Lương Khước Quỳ đã lén tỉ tê với Thư Dao: "Chẳng lẽ chị không thấy đại ca rất cổ lỗ sĩ à? Anh ấy đúng là giống mấy cái trang web nghiêm cấm trẻ dưới 13 tuổi vào xem, trong mắt không chứa được một thứ gì không hợp thuần phong mỹ tục "
Thư Dao lại không kiềm lòng được mà nhớ tới dáng vẻ của Lương Diễn vào buổi tối, còn có mấy thứ mà không khỏi làm cho cô hết ngạc nhiên. Cô ngây người hai giây sau đó nói với Lương Khước Quỳ một cách uyển chuyển: "Không phải đâu, anh của em trong tối càng giống với mất trang web dành cho người lớn hơn."
Đề tài ngắn này tạm dừng tại đây, A Mạch ôm camera đi về. Ngải Lam sờ sờ mấy ngấn thịt thừa trên bụng mình thì rơi vào nỗi trầm tư của việc giảm béo mà than thở vài câu.
Lương Khước Quỳ khó hiểu: "Cô đâu có mập."
Ngải Lam lắc đầu: "Từ sau khi tốt nghiệp tôi đã tăng thêm 2 ký rưỡi thịt. Không thể buông thả như vậy nữa, huống hồ đây đã là kết quả sau một đợt giảm cân rồi."
"Giảm cân? Cô giảm cân như thế nào?"
"Nghe nói ăn bột khoai nưa* thì có thể giảm cân," Ngải Lam quơ quơ cái túi trên tay, nghiêm túc nói với Thư Dao, "Cho nên gần đây mình vẫn luôn ăn bột khoai nưa."
*Khoai nưa (Amorphophallus konjac) là loại thực vật bản địa ở vùng cận nhiệt đới và nhiệt đới miền đông châu Á, được nghiên cứu là có khả năng chống oxi hóa, điều tiết chuyển hóa lipid, bảo vệ niêm mạc ruột.
Biểu cảm của Ngải Lam trở nên nghiêm túc: "Nhưng mà không biết vấn đề ở chỗ nào mà đến bây giờ mình vẫn chưa xuống ký được."
Thư Dao kinh ngạc: "Bà ăn như thế nào?"
"Còn có thể sao được nữa?" Ngải Lam nói một cách hợp tình hợp lý, "Đương nhiên là sau khi ăn xong thì ăn rồi!"
Thư Dao: "..."
Cô cho rằng cô bạn thân của mình đối với chuyện "ăn bột khoai nưa có thể giảm cân" đã có sự hiểu lầm không hề nhỏ. Nhưng Ngải Lam nói một cách chém đinh chặt sắt như vậy thì trong lòng Thư Dao cũng hạn hán lời để khuyên giải.
Ngải Lam vỗ vai Thư Dao: "Yên tâm đi! Dù sao mình vẫn có thể mặc vừa váy phù dâu, dù có mập tí vẫn không có sao. Có câu nói gì ý nhở? Mỹ thực trên thế gian này nhiều như vậy thì hà cớ gì mình phải cúi đầu trước cái thẩm mỹ đại chúng chứ."
So với Thư Dao thì Ngải Lam luôn có một sự tự tin mãnh liệt. Cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, lúc nào cũng lan tỏa sự ấm áp đến người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!