Trong văn phòng, chủ nhiệm Tần đã sớm chuẩn bị một bàn trà nước đợi Lương Diễn.
Đối với những người trong giới IT, cái tên Lương Diễn này hoàn toàn không lạ lẫm gì. Khi anh mới tiếp nhận tập đoàn Diễn Mạc, nhiều người không tin anh, ai ngờ chỉ trong bảy năm, Diễn Mạc đã nhanh chóng mở rộng, tăng tốc phát triển, giá trị thị trường tăng nhanh khủng khiếp.
Đã ba năm liền, mỗi năm Lương Diễn đều lấy danh nghĩa của mình quyên góp cho đại học S một khoản tiền lớn, dùng để tu sửa các khu dạy học và hoàn thiện trang thiết bị, hơn nữa cũng yêu cầu giữ bí mật với bên ngoài.
Vào thời buổi này, người làm từ thiện không ít, nhưng người khiêm tốn làm từ thiện, không chịu công khai tên họ như anh cũng không nhiều.
Lần này, nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập trường, hiệu trưởng cố ý mời anh Lương tới để cảm ơn.
Hiệu trưởng vui sướng ngây ngất, dù sao tuy hàng năm anh Lương đều quyên tiền, nhưng ít đặt chân tới thăm trường
-- ngoại trừ lần trước đến xem chung kết "Ngôi sao Diễn Mạc Cup". Vì lần trước Triệu Thăng Bỉnh cư xử quá kém nên lần này, công việc tiếp đãi được giao lại toàn quyền cho chủ nhiệm Tần.
Chỉ là không lâu sau đó, bên kia trả lời lại—
Anh Lương không hy vọng chuyện này bị gióng trống khua chiêng, anh chỉ đến xem, không cần tiếp đón đặc biệt.
Chủ nhiệm Tần suy nghĩ ròng rã hai ngày trời mới hiểu được, vị anh Lương này khiêm tốn làm việc thiện thật.
Nhưng chủ nhiệm Tần hoàn toàn không ngờ, Lương Diễn còn khiêm tốn hơn mình tưởng.
Ông ấy chuẩn bị chu đáo hết nhưng vẫn không đợi được Lương Diễn, chỉ chờ được trợ lý của anh.
Trợ lý đẩy đẩy mắt kính, lịch sự lễ phép nói với chủ nhiệm Tần: "Anh Lương nói cảm ơn anh đây đã tiếp đãi, anh ấy tham quan trong sân trường xong sẽ rời đi, không tới đây được."
Chủ nhiệm Tần hãi hùng khiếp vía, truy hỏi: "Vậy anh Lương giờ đang ở đâu?"
Trợ lý cười: "Chuyện này anh không cần lo đâu."
Chủ nhiệm Tần linh hoạt suy nghĩ, chỗ ông có ảnh chụp của Lương Diễn, hoàn toàn có thể để hội sinh viên chia từng từng tấm cho tình nguyện viên, đến lúc đó -
Như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng ông, trợ lý mỉm cười mở miệng: "Anh Lương không thích người khác làm trái ý mình, càng không thích bị người khác lừa dối."
Chủ nhiệm Tần giật mình.
Trợ lý đưa ra gợi ý mơ hồ: "Cá nhân tôi kiến nghị ông không nên làm gì cả."
- -
Tại tòa nhà khoa học kỹ thuật.
Thư Dao dừng động tác, kinh ngạc khó hiểu: "Lão Tần không nói trước với anh qua điện thoại à?"
Lương Diễn hỏi: "Ngày thường các em đều gọi ông ấy là lão Tần?"
Thư Dao không hiểu gì: "Không thì thế nào?"
Lương Diễn cầm tờ giấy nhưng chưa ký tên mà hỏi Thư Dao: "Bình thường em cũng nói những lời này với người khác à?"
"Làm sao có thể." Thư Dao nhìn chằm chằm chiếc lá rơi dưới đất, thật lâu sau mới nói: "Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt."
Thư Dao mắc chứng ám ảnh sợ xã hội gián đoạn.
Lúc tâm trạng tốt, cô hoàn toàn có thể đón nhận thiên nhiên, tiếp nhận xã hội, thậm chí còn có ý nghĩ tích cực đi giúp đỡ người lạ, nhưng hầu hết trong các tình huống thực tế, cô vẫn luôn ở trong trạng thái từ chối bắt chuyện với người lạ và e ngại việc giao tiếp xã hội.
Ngày bình thường gặp gỡ, nói chuyện phiếm với người quen thì không sao, duy chỉ với người lạ mới có tâm lý chống đối và sợ hãi cực mạnh.
Ngày qua ngày dồn lại, ngay cả cửa phòng Thư Dao cũng không muốn ra. Ngẫu nhiên đi vứt rác hay đi lấy đồ chuyển phát nhanh thì khi về cũng phải bọc mình thật chặt chẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!