Chương 23: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội (5)

Thư Dao suy nghĩ kĩ càng, có lẽ Lương Diễn không thể tự để một cái gậy hay thứ gì khác trong túi của mình được.

Dù sao thì cô cũng không phải là cô gái nhỏ thuần khiết đến mức cái gì cũng không biết.

Thư Dao ít nhiều cũng hiểu biết một chút kiến thức kì quái này, cơ thể căng cứng, trong đầu nhảy ra đủ kiểu đủ loại suy nghĩ, cuối cùng giả vờ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, ngoan ngoãn đứng im như cũ.

Cô chưa từng nhìn qua thế sự.

Không biết gặp phải tình huống như vậy thì nên khéo léo xử lý thế nào để không bị mất lịch sự.

Lương Diễn cũng không nói gì, tay anh đặt trên lưng Thư Dao, cho dù cách một lớp áo thì Thư Dao cũng có thể cảm nhận được một chút áp lực từ anh.

Anh không hề dùng lực, rất kiềm chế, nhưng nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh qua xuyên qua lớp áo, loáng thoáng dính lên da thịt, Thư Dao ngẩng mặt, thấy Lương Diễn đang cúi mắt nhìn cô.

Nhìn từ góc độ này, yết hầu anh càng trở lên rõ nét, nốt ruồi lệ càng giống như một giọt nước mắt.

Thư Dao căng thẳng đến mức tay có chút tê mỏi.

Dưới tình huống như thế này, giác quan của cô nhạy bén hơn rất nhiều.

Tim càng ngày càng đập nhanh, hơi thở gấp gáp, có ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua trên má cô.

Thậm chí có thể cảm nhận được Lương Diễn cúi người một cách rõ ràng, dường như khẽ chạm vào tóc cô.

Nơi mang theo cái kia dường như lại ngẩng đầu.

Giọng nói của Lương Diễn trầm thấp: Rất thơm.

Thư Dao lắp bắp:

"Có thể là... có thể là mùi thơm của phấn trang điểm."

Chỉ nghe thấy Lương Diễn cười nhẹ hai tiếng, bàn tay đặt trên lưng cô thu chặt, hỏi:

"Bây giờ có còn lạnh nữa không? Sao lại run mạnh như vậy?"

Trong lòng Thư Dao gào thét muốn chạm vào anh, nhưng lý trí tàn dư nhắc nhở cô, tuyệt đối không thể làm ra hành động to gan háo sắc như vậy.

Như vậy vô cùng không tôn trọng người khác.

Trong lúc vùng vẫy do dự, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng Anh Lương gấp gáp, khiến Thư Dao hoảng hốt vùng ra khỏi vòng tay của Lương Diễn, trên người vẫn khoác áo của anh, lùi lại mấy bước.

Lương Diễn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nghiêng người, tháo cravat, mở cúc áo trên cùng. 

Mặt anh không biểu cảm nới rộng cổ áo.

Cho dù đã nói đi nói lại với bản thân phải thận trọng, nhưng tính hiếu kỳ mãnh liệt khắc từ trong gen thúc giục Thư Dao, không nhịn được lén lút nhìn anh.

Chẳng trách.

Chẳng trách thấy cồm cộm.

Trợ lý đeo mắt kính vẫn luôn đi theo Lương Diễn kia cuối cùng cũng thở hổn hển leo được lên đình hóng gió, còn chưa kịp mở miệng, liếc mắt thấy trong đình cũng có Thư Dao.

Đầu tóc quần áo của Thư Dao đều ướt đẫm, trên vai còn khoác áo của Lương Diễn, trên mặt trên cổ đểu đỏ một cách không bình thường.

Trợ lý hoảng sợ suýt chút nữa thì trượt ngã.

Vừa rồi, có phải cậu ta phá hỏng chuyện tốt của sếp nhà mình không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!