Edit: Chianti
Lương Diễn buông bàn tay đang che khuất hai mắt cô ra.
Thư Dao ngơ ngẩn mà nhìn anh, trong đôi mắt tròn tròn hoàn toàn là mờ mịt không biết phải làm gì.
Thư Dao bị hôn tới ngốc.
Cô sửng sốt vài phút, mới chần chờ hỏi:
"Sao anh lại biết nhũ danh của tôi?"
Người gọi cô là Tiểu Anh Đào cũng không nhiều lắm, hiện giờ trong sinh hoạt hằng ngày, chỉ có Thư Minh Quân mới có thể xưng hô như vậy với cô.
Lương Diễn sao lại biết được?
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Thư Dao có thể rõ ràng nhìn được hình dáng của nốt ruồi mỹ nhân dưới mắt anh. Cũng không phải là một nốt tròn, càng giống một giọt nước mắt hơn.
Lương Diễn không trả lời vấn đề này.
Bàn tay to vuốt v e gương mặt của cô, vết chai mỏng dời khỏi làn da non mềm của cô, Lương Diễn lại nói một câu làm cô mê mang:
"Vất vả lắm mới nuôi thêm được một chút thịt, sao trở lại gầy như thế này?"
Thư Dao mê mang: Anh cho heo ăn à.
Cô thấy Lương Diễn cười, đôi mắt cong cong.
Nhưng Thư Dao bỗng nhiên không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, trái tim như bị ai đó nhéo lấy một phen, đau đớn lan tỏa.
Loại cảm giác này không ổn một chút nào.
-
Người hầu được Lương Diễn yêu cầu tới chiếu cố Thư Dao vẫn ở bên ngoài yên lặng chờ.
Nếu không đi công tác, phần lớn thời gian Lương Diễn đều ở tại biệt thự Diệc Phàm. Bất động sản dưới danh nghĩa của anh cũng không chỉ có một chỗ, nhưng anh có thói quen đặc thù, cơ bản vào mỗi tháng 5 đều sẽ đi chung cư bên Tây Sơn để nghỉ ngơi.
Người hầu từng suy đoán rằng có phải Lương Diễn kim ốc tàng kiều ở bên kia hay không, nhưng cái đoán không có chứng cớ này nhanh chóng bị phủ định.
Lương tiên sinh không phải là người như vậy.
Tuy rằng trong công việc anh có yêu cầu khắc nghiệt, thậm chí tên tuổi còn bị gắn thêm cái mũ chuyên quyền độc đoán, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày, tiếp người đối vật đều cực kỳ ôn hòa. Anh thật sự là người có thể đảm đương nổi hai chữ quý ông này.
Một quý ông như thế, sẽ không bao giờ lại có hành động bao dưỡng phụ nữ thiếu đạo đức này.
Hiệu quả cách âm trong phòng cực kỳ tốt, bên ngoài chẳng nghe được cái gì. Người hầu nhịn không được âm thầm suy đoán, đêm nay Lương Diễn có đi ra khỏi phòng nữa hay không.
Nhưng mà sau khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, một giây tiếp theo cửa được mở ra từ bên trong.
Sắc mặt của Lương Diễn cũng không tốt, thậm chí có chút áp lực, chút áp lực làm mặt mày thanh tuấn của anh thêm một chút lạnh lùng, trên áo sơ mi cũng có dấu vết bị người ta nắm lấy.
Anh nói:
"Phiền cô chăm sóc tốt cho cô ấy ――"
Hơi tạm dừng, anh lại giao phó:
"Trông coi một chút là được rồi, đừng đụng vào cô ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!