Chương 8: Hắn ta lại đến

Di động run lên, tiếng chuông phá vỡ không gian yên tĩnh trong xe.

Lục Sơn ngồi phía trước cơ thịt căng thẳng, như chỉ chờ chỉ thị là phát động, hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước.

Nhưng lỗ tai anh vẫn nghe thấy, giọng nói từ phía sau truyền đến không giống với ngày thường ẩn chứa đầy áp bức và sắc bén, làm cho không khí trong xe thoáng đi một ít.

Người gọi đến chắc là tiểu thư – Lục Sơn thầm nghĩ.

"Anh, em nghe Tiết Thiếu nói." Tần Chính xoa thái dương, nghe giọng nói nghiêm túc của em gái từ trong điện thoại truyền tới – "Chị Y Y không gặp chuyện không may, còn sống, anh nhất định là người vui nhất, vậy thì anh đối xử với chị ấy tốt một chút, không cần làm tổn thương chị ấy."

Tần Chính giống như nghe chuyện hài – "Anh đối với cô ấy còn chưa đủ tốt?"

Trương Tiểu Huy chuẩn bị đưa con tới nhà trẻ, vừa ngồi vào trong xe, cô cũng giống như nghe được chuyện hài – "Anh, anh đối xử với chị Y Y không tốt một chút nào hết."

Sắc mặt Tần Chính trầm xuống, nhưng anh không nổi giận với cô.

"Anh còn nhớ có thời gian em ở trong nước, trước khi quay trở về Manhattan mừng lễ năm mới không? Khi đó em đến công ty tìm anh, chị Y Y ở đại sảnh tiếp em, em thấy chị ấy mà giật mình, mặt trắng bệch cứ như người sắp chết."

Trương Tiểu Huy mặc kệ Quý Thời đeo dây đai an toàn cho cô - "Anh, đến Quý Thời còn nhìn ra chị ấy bị bệnh, còn anh thì sao?"

Khóe môi Tần Chính kéo thẳng ra, tạo thành một đường cong lạnh lùng.

Ngày hôm đó Quý Thời đưa Tiểu Huy rời khỏi, anh tức giận, là Đường Y Y kéo anh rời khỏi.

Tất cả lửa giận đều bị ngọn lửa dục vọng bao phủ, bàn làm việc khổng lồ phát ra tiếng kêu vì không chịu nổi sức nặng khi anh hành hạ Đường Y Y, góc độ hung hiểm, động tác hung ác, lăn qua lộn lại nhiều lần.

Hết cả buổi trưa.

Sau đó, Đường Y Y nhắm mắt lại co rút trên ghế sopha bằng da, thân thể tái nhợt được phủ một lớp mồ hôi rịn ra trong lúc hoan ái, hơi thở đứt quảng, yếu ớt, động mạch trên cổ nhảy lên một cái, run động lòng người.

Tần Chính mặc quần tây màu gỉ sét, áo sơ mi trắng, lồng ngực mở ra, mồ hồi lăn lộn rồi chảy xuống, hắn đột nhiêu lấy điều xì gà trong miệng ra, lòng bàn tay chạm phải gò má Đường Y Y, trượt đến cằm cô, nâng mặt cô lên – "Bị bệnh?"

Lông mi Đường Y Y thấm ướt, ánh mắt dần dần trở nên thanh tỉnh – "Chỉ sốt thôi."

Tần Chính sờ đến cổ cô, đến vị trí động mạch, thông qua nhiệt độ nóng hổi, cảm thụ được sinh mạng của cô – "Ngày mai không cần đến công ty."

Khóe miệng Đường Y Y nhếch một cái – "Dạ

"Cô ngồi dậy từ từ, ngay trước mặt Tần Chính, bình tĩnh ăn mặc chỉnh tề, dường như những cảm xúc như xấu hổ, khó xử, mất tự nhiên đều không có, tâm tình chìm vào quên lãng, tan nát. Sự thân mật của họ chỉ giới hạn ở thân thể. Ở cùng một phòng, nếu không nói là cộng sự, không làm tình, hai người họ như hai người xa lạ, không có gì để nói với nhau. Suy nghĩ của Tần Chính bỗng nhiên quay về, lại nghe thấy Trương Tiểu Huy nói tiếp."Anh, có một chuyện em vẫn muốn hỏi anh, anh đã làm gì chị Y Y?

"Đuôi lông mày của Tần Chính xoắn lại, Đường Y Y là thư ký đắc lực do anh tự tay đào tạo, là tình nhân phối hợp tốt nhất với anh, bất kể là trên giường hay là dưới giường đều nhu thuận, thông minh, tâm tư kính đáo, có thể thỏa mãn hết yêu cầu của anh. Nhưng phản ứng lúc này của anh lại là ngẩn ra, im lặng. Âm thanh bên đầu bên kia mang theo ý tứ - đúng như những gì cô đoán –"Anh, chính bản thân anh cũng không biết phải không?

"Chỉ có Trương Tiểu Huy mới dám cùng Tần Chính nói chuyện như thế, nhưng cũng không nhiều thời điểm như vậy. Bởi vì cô cũng sợ anh trai của mình. Trương Tiểu Huy thở dài, cô cảm thấy Đường Y Y cùng anh mình đang chơi một ván cờ, thận trọng, đến cuối cùng, đột phá vòng vây, lại mất hết tất cả. Đợi đến một ngày trong tương lai khi Đường Y Y khôi phục lại trí nhớ, phát giác ra cuộc sống cô thiết kế tỉ mỉ bị mất đi, phục hồi nguyên trạng, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào."Có thời gian chúng ta đến thành phố C thăm chị Y Y đi.

"– Anh trai nàng tạm thời sẽ không quay về Manhattan. Trước khi cúp máy, Trương Tiểu Huy lại nói thêm một câu –"Anh, chuyện quá khứ anh bỏ qua đi, chị Y Y hiện tại không nhớ gì hết."

Ném di động qua một bên, Tần Chính vắt chéo hai chân lại, vẻ mặt âm u tối nghĩa.

Anh cho cô cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, nền tảng vật chất cao hơn so với người thường, cùng anh tham dự mỗi cuộc làm ăn, thậm chí lúc xử lý văn kiện cơ mật cũng không hết sức tránh né cô.

Vì thế đã tạo cho cô cơ hội phản bội.

Mặc dù vậy, anh cũng không muốn đem cô hủy diệt.

Sau bao nhiêu năm, mặc dù thay đổi bao nhiên người, anh luôn giữ lại cô bên người.

Còn chưa đủ tốt?

Mí mắt Tần Chính đóng lại, khóe môi cong lên không rõ ý tứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!