Chương 75: Phiên ngoại – Vào thôn

Ngày mười bảy, Đường Y Y với cương vị là chủ tịch đi cùng bộ phận hỗ trợ đến thăm hỏi những hộ gia đình nghèo. Tần Chính quyên góp nhiều nhất, dĩ nhiên cũng theo cùng.

Trong đoàn một vài phóng viên đi theo, chịu trách nhiệm chuyên môn và chụp ảnh.

Khi Đường Y Y hay tin, mặt cũng không đổi sắc – những người này cộng lại cũng không bằng sức công phá của người nào đó.

Trong đoàn đa phần là người có mặt mũi, bất kể là đi cùng vì danh hay vì sự chú ý của công chúng, chỉ cần người được lợi cuối cùng là những người cần được trợ giúp thì mục đích đã đạt được.

Cách điểm đến càng gần, đoàn xe rung lắc càng dữ dội.

Đường Y Y khó chịu, nôn hai lần. Bình thường cô đều tự lái xe, khôngcảm thấy khó chịu, bây giờ ngồi xe người khác lái, lắc lư điên đảo, dạ dày dời sông lắp biển nhưng thực tế không còn gì trong ấy.

Tần Chính lột quýt xong đưa đến bên miệng cô – "Em ăn một chút.

"cô há miệng ăn, sắc mặt tái nhợt, lộ ra màu da trắng xanh. Tần Chính sờ sờ trán cô, đẩy vài sợi tóc dính phía trên ra –"anh nóiem để cho một vài người đại diện đến đây được rồi, nhưng em khôngnghe."

Đường Y Y lắc đầu – "Lần này em muốn đích thân mình đi."

Tần Chính day day huyệt Thái Dương, trầm giọng nói – "Còn bao nhiêu km nữa là đến nơi?"

Thanh Sơn ngồi phía trước, nhìn nhìn đường – "Còn tầm một trăm km nữa là đến nơi."

Tần Chính khép mi lại, anh ôm Đường Y Y vào lòng – "Nhắm mắt lại, ngủ một lúc đi."

Trong miệng Đường Y Y đầy vị quýt – "không ngủ được.

"cô rũ mắt xuống, ánh mắt quét qua chiếc nhẫn bạch kim không têntrên ngón tay mình, suy nghĩ cô lùi về hai tháng trước. Ngày hôm đó là thứ hai, Đường Y Y và Tần Chính đều ở phòng làm việc vùi đầu xử lý công việc riêng của mình. Hai người không nói gì nhiều với nhau, chỉ khi cần hỏi ý kiến đối phương mới mở miệng. Nhấp một ngụm trà, Đường Y Y lật văn kiện trong tay, đột nhiên hỏimột câu –"Sáng ngày mai anh có thể sắp xếp thời gian rãnh không?"

Tần Chính đang xem văn kiện của mình – "Có thể."

Đường Y Y nói bâng quơ – "Chúng ta đi đăng ký kết hôn.

"không gian, thời gian trong phòng dường như đột ngột dừng lại. Nét chữ bút máy cứng cáp dưới tay anh thành một nét cắt sắc béntrên tờ giấy cho thấy tâm trạng bất thường của anh lúc này. Tần Chính đột ngột ngẩng đầu. anh ném văn kiện trong tay qua một bên, đứng bật dậy bước nhanh đến cạnh Đường Y Y, kéo cô vào tầm mắt mình."anh không nghe nhầm phải không?

"- Giọng nói của anh vừa thấp thỏm vừa nôn nóng mà trầm hẳn đi."không."

Lời Đường Y Y vừa thốt ra xong, môi cô đã bị anh ngậm lấy.

Sau một hồi cọ sát, chống đỡ qua lại, hai người ôm chặt lấy nhau, tim kề sát tim, mỗi một nhịp đập của hai người đều mãnh liệt.

Tần Chính ngưng mắt lại nhìn Đường Y Y đầy cuồng nhiệt, kích động, ngạc nhiên, mừng như điên và pha lẫn điên cuồng.

anh cầu hôn nhiều lần, nhiều cách thức đều không thành công, đãchuẩn bị sẵn tinh thần năm sau lại tái chiến. không ngờ được chiến thắng vào lúc cuối năm.

anh trở tay không kịp.

không kịp với tác phong của cô.

Vài chục năm qua, anh là người ra chỉ thị, truyền đạt mệnh lệnh, chỉ côbiết mình muốn làm gì, làm như thế nào.

Nhưng đối với chuyện quan trọng nhất của đời người, thì quyền quyệt định lại nằm trong tay cô, hơn nữa nó bị siết chặt trong tay cô.

anh chính là người bị cô khống chế.

Hít sâu mấy lần để lấy hơi, Tần Chính khắc chế xúc cảm đang phun trào trong lòng ngực mình – "Buổi tối em muốn ăn gì? anh làm cho em."

Đường Y Y thở phì phò, khi cô nghe anh nói vậy, mặt mũi cô đầy nét nghi vấn – "anh làm?"

Tần Chính kề sát lại tiếp tục hôn Đường Y Y thêm một lần nữa, nụ hôn lưu luyến trên môi, trong lưỡi cô – "anh làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!