Lầu ba trung tâm thương mại là khu chuyên doanh quần áo trẻ em, cần gì đêu có.
Khi Đường Y Y và Tần Chính bước một cửa hàng trong khu vực này, hoa cả mắt.
Nhân viên cửa hàng có mắt nhìn tốt vô cùng, vừa nhìn hai người bước vào lập tức nhìn ra được là người có thân phận, lập tức bước lại chào hỏi nhiệt tình.
"Xin hỏi anh chị định mua gì cho bé?"
Đường Y Y nhìn bốn phía xung quanh – "Có đồ chơi nhỏcho bé không?"
Mặt mũi nhân viên tràn đầy hồ hởi – "Có ạ."
cô gái bán hàng vừa bước đi vừa hỏi – "Cho xin hỏi bé nhà mình đã mấy tháng rồi ạ? Là bé trai hay bé gái?
"Người nói vô tình, nhưng người nghe lại có tâm. Bầu không khí đột ngột thay đổi ngượng ngập. Tần Chính nắm lấy tay Đường Y Y, giữ chặt –"Mua tặng."
"Vâng ạ." – cô gái bàn hàng cũng không thấy có gì khác lạ, tiếp tục thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm cho người mua mong nâng cao doanh số.
"Hai vị có dự định mua gì cho bé của mình không? Kệ bên kia có sách báo dành cho thiếu nhi tùy thuộc theo từng độ tuổi…"
Tần Chính ôm Đường Y Y vào trong ngực – "Chúng ta qua cửa hàng khác đi.
"cô nhân viên bán hàng trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người rời khỏi. Tần Chính dừng bước lại, nâng gương mặt Đường Y Y lên, ép cô nhìn mình."Em không vui?
"Trong giọng nói của anh tựa như chỉ cần Đường Y Y gật đầu, thì cửa hàng vừa rồi sẽ đóng cửa lập tức. Đường Y Y lên tiếng –"không có gì."
Tần Chính vuốt vuốt tóc cô – "Lần sau chúng ta sẽ dắt con đến cửa hàng đó."
Đường Y Y giương mắt hỏi – "anh đã chọn được người nhận làm con nuôi?"
"Con nuôi gì?" – Tần Chính bóp cằm Đường Y Y – "anh có em là đủ rồi."
Đường Y Y rũ mắt xuống – "anh cũng biết, em khôngthể…"
"anh đã nói với em, trên đời này không có gì là tuyệt đối." Tần Chính trầm giọng xuống – "không nên suy nghĩ luẩn quẩn, biết không?"
anh bày ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ – "Hay là lúc về bảo ông quản gia nấu loại canh lần trước cho anh, anhuống một tháng xem có hiệu quả hay không?!"
Thương cảm trong lòng Đường Y Y bay đi không còn mộtchút – "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Nghĩ thôi cũng không cho nghĩ à…"Tần Chính hơi khom lưng xuống, hơi thở phả vào cổ Đường Y Y, anh cười nhẹmột tiếng – "Người không nói lý.
"Lời vừa dứt, môi anh lướt qua vành tai cô cọ nhẹ một cái. Đường Y Y cảnh cáo –"đang ở bên ngoài…"
Tần Chính nói nửa câu sau thay cô – "Lần sau không được như thế này nữa."
"Bà Tần tương lai, nếu chúng ta không đi mua quà, thìtrưa không tới chỗ được đâu.
"Đường Y Y nhìn đồng hồ, đã khuya lắm rồi. Hai người mua búp bê Babie, bộ đồ chơi xếp gỗ, vài con rối bằng vải phỏng theo nhân vật của Disneyland, ngựa gỗ, và một bộ truyện Doraemon. Xe vừa vào đường cao tốc, Đường Y Y nhận được điện thoại của Lưu Đình Vân."Tớ gặp Tiết Ngũ trong một bữa tiệc kinh doanh."
Đường Y Y kinh ngạc mở mắt ra – "anh ta đến thành phố Y?"
Lưu Đình Vân bĩu môi đầu bên kia điện thoại – "Tớ còn tưởng là cậu biết."
"Tớ không biết rõ." Đường Y Y vỗ trán một cái – "Nếu tớ có tin, nhất định đã nói với cậu từ sớm."
Lưu Đình Vân cười rộ lên – "Cũng phải."
một giây sau, âm thanh cô hạ thấp xuống – "Y Y, Tiết thị có khả năng phá sản không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!