Đường Y Y từ chối lời cầu hôn của Tần Chính.
cô đã thích nghi với tình trạng hiện tại, chưa chuẩn bị tốt cho việc thay đổi.
Ngày hôm sau, Đường Y Y đi công tác ở thành phố B, ném hai chú mèo cho Tần Chính.
Sau khi cầu hôn thất bại tâm trạng của người đàn ông này rất không tốt, một đêm không ngủ, đáy mắt thâm quầng xanh, cả người toát ra hơi thở u ám, khiến cho Phú Quý và Cát Tường cụp đuôi làm mèo, không dám tung tăng nghịch ngợm như ngày thường.
Ông quản gia không an tâm về anh – "Tiên Sinh, có cần tôi đi cùng cậu không?"
Tần Chính dùng ngón tay trỏ đẩy đẩy mắt kính – "khôngcần.
"Nhìn bóng lưng của anh bước ra cửa, ông thở dài. Nhất định là có chuyện gì không vui với đứa nhỏ kia. Nhưng nhìn tình hình hiện tại không đến mức cực đoan. không khí buổi sáng mát mẻ, trong sạch, khiến người kháckhông bị phiền lòng, nóng nảy. Xe còn chưa ngoặt vào đoạn rẽ, hai chú mèo ngồi phía sauđã kêu khàn cả giọng. Gân xanh trên trán Tần giật giật liên tục –"Yên lặng."
Hai chú mèo bị kinh hãi, chúng nó không biết "yên lặng" là gì, và chúng nó cũng không sợ Tần Chính cũng như áp suất bị đè nén quanh người anh, chỉ biết cắm đầu xuống chui rút vào trong suy nghĩ của loài mèo và run lẩy bẩy.
Tần Chính chửi nhỏ một tiếng, ai không biết mà nhìn vào cũng nghĩ anh là người ngược đãi hai chú mèo này!
Suốt cả chặn đường meo meo liên tục nhưng khi đến bệnh viện hai chú mèo yên tĩnh lại.
Bộ mặt Tần Chính run rẩy.
Trong bệnh viện, y tá đang ngáp, nghe tiếng cửa mở nhìnkhông được ngẩng đầu nhìn qua, gặp được một người đàng ông tuấn lãng mang theo hai chú mèo bước vào – cônhìn ngây người.
May kịp thời phản ứng, y tá lập tức chuyển thái độ sang trạng thái làm việc –
"Tiên sinh, anh mang mèo đến tim vắc -xin phòng bệnh phải không?"
Tần Chính tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt góc cạnhrõ ràng – "Đúng vậy."
Y tá nuốt xuống một ngụm nước miếng – "Xin mời đi lối này.
"Tần Chính đem biên bản vắc -xin phòng bệnh để trên bàn, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong sắc bén, lộ ra nét không kiên nhẫn trên mặt anh. Những người đang"ngắm
"anh ở xung quanh lập thu cụp mắt xuống. Y tá đem theo biên bản tiêm vắc -xin đưa cho Tần Chính –"Phòng thứ nhất phía bên trái.
"Tần Chính mang mèo bước qua. Bác sĩ hỏi thăm tình trạng gần nhất của Phú Quý và Cát Tường, đuôi lông mày của Tần Chính nhếch lên –"Chờmột chút.
"anh gọi điện thoại cho Đường Y Y. Ở thành phố B, Đường Y Y vừa bước xuống sân bay, nhìn số điện thoại gọi đến hiển thị trên màn hình, cô nghe máy, vừa đi vừa hỏi –"Sao vậy?"
Tần Chính nói – "Hai đứa nó không có bị cảm, sốt, tiêu chảy phải không?"
"không có." – Bước chân Đường Y Y không dừng lại – "không có bệnh."
Tiếng hít thở của Đường Y Y ở bên tai, không khí u ám xung quanh người Tần Chính tán đi – "Tôi đang ở bệnh viện."
Đường Y Y nở nụ cười – "Vất vả cho anh rồi.
"Nghe tiếng Đường Y Y dặn dò trợ lý về một số mục trong hợp đồng, Tần Chính dây dây trán, anh muốn cô đừng liều mạng như vậy, anh nuôi cô là chuyện vô cùng dễ dàng và vô cùng cam tâm tình nguyên. Nhưng có những lời không thể nói ra, tối thiểu ở tình trạnghiện tại. cô ấy không phải là con chim hoàng yến, là chim ưng, mục tiêu là bầu trời tự do trên cao. Tần Chính hiểu rõ điều này."Có chuyện gì em không giải quyết được cứ gọi cho anh."
"Được." Đường Y Y nói – "Khuya em sẽ gọi lại cho anh."
Tần Chính bỏ di động vào túi quần, thuật lại những lời Đường Y Y vừa nói với bác sĩ ngồi trước mặt.
Khi xác định tâm trạng người trước mặt khá vui vẻ, bác sỹ tiến hành kiểm tra nhịp tim, đo nhiệt độ và kết thúc kiểm tra sơ bộ.
Phú Quý bắt đầu tiêm trước.
Tần Chính dựa theo hướng dẫn của y tá, kiềm chặt cả cơ thể trước sau của Phú Quý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!