Chương 50: Ghét bỏ

Mặt trời nhô lên ca, nắng chói chang, nhưng Tiết gia thì mây đen giăng đầy.

Bà nội Tiết đột ngột bị chảy máu não, tử vong. Ba Tiết vô cùng bi thương, bệnh càng thêm nặng, hôn mê bất tỉnh.

Mạch nước ngầm của Tiết thị bắt đầu chảy.

Tin tức không kịp phong tỏa, bị truyền ra ngoài.

Người bên ngoài một bên thì thổn thức cho chuyện xảy ra, một bên thì chờ xem chuyện vui sắp xảy ra.

Chuyện gia tộc phân tranh vì lợi ích không thể tránh khỏi.

"Lúc bà nội ra đi không bị đau đớn gì." Hoàng Tiêu lựa lời an ủi Tiết Ngũ – "Anh đừng khổ sở như vậy, bà nội…

"Giọng nói của cô đột ngột im bặt. Tiết Ngũ ngước lên nhìn cô bằng con mắt đỏ ngầu, tựa như muốn vật cô xuống, đánh chết ngay tại chỗ. Hoàng Tiêu nuốt nước miếng theo bản năng, lui người về phía sau, cả người áp vào vách tường, trong nháy mắt cảm giác lạnh thấu xương thấm qua váy chiffon ập vào người cô, lạnh buốt, cô rùng người một cái, nổi da gà."Cô thì biết cái gì?

"- Tiết Ngũ nổi điên văng tục –"Con mẹ nó! Cô thì biết cái gì?

"Môi Hoàng Tiêu hơi giương ra, không phát âm thanh nào. Lớn tuổi như vậy, sống thọ và được chết tại nhà, là qua đời trong an vui, xa rời bể khổ. Hơn nữa khi bà chết đi cũng không thị đau đớn vật vã hành hạ gì, cung có thể nói là ông Trời ưu ái. Không giống như bà nội của cô, bị ốm đau bệnh tật dày vò một thời gian, đến khi mất đi người như bộ xương khô."Tiết Ngũ, người được sống thọ và qua đời tại nhà là một điều phúc, chúng ta nên tiển đưa bà nội đoạn đường cuối cùng…"

"Lúc này tôi không muốn nhìn thấy cô.

"- Anh lớn tiếng cắt đứt lời của Hoàng Tiêu, lạnh lùng nhìn qua, chị một ngón tay vào mặt cô –"Cô cút đi cho tôi!

"Hoàng Tiêu vẫn đứng im bất động. Tiết Ngục giật cánh tay của cô, dùng sức kéo cô ra ngoài, cả người đập ầm vào cửa. Tiếng của Hoàng Tiêu lại vọng vào từ bên ngoài cửa –"Ba có chuyện gì em sẽ lập tức báo cho anh."

"Tiết Ngũ, mọi chuyện đang xảy ra với anh, em cũng đã từng trải qua, ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội của em đều đã qua đời."

"Người chết không thể sống lại."

Qua một lát sau, giọng nói của Hoàng Tiêu lại cất lên – "Em qua xem mẹ ra sao."

Trong phòng, Tiết Ngũ mò tìm bao thuốc lá, tâm trạng anh đang kích động, tìm như thế nào cũng không ra bật lửa, anh bực bội ném hộp thuốc lá ra xa, giơ chân đá văng cái bàn."

"Khốn kiếp!"

Tiết Ngũ ngửa người ra sau, lưng dựa vào ghế, cong cánh tay lên che mắt, bả vai rung rung.

Tiếng nấc ngẹn ngào chen ra từ kẽ răng anh.

Chuyển xảy ra với bản thân mình, anh còn tâm trí đâu mà tỉnh táo, mà lý trí thế này thế kia.

Tiết Ngũ được bà nội nuôi lớn lên, chỉ có trước mặt bà anh ít bướng bỉnh hơn một chút, lộ ra một chút tính trẻ con.

Bà đột ngột ra đi, lúc đó Tiết Ngũ còn đang đánh golf cùng đối tác, khi anh vừa nhận được điện thoại thì lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng vẫn trễ.

Làm sao anh không khó chịu trong lòng cho được.

Tiết Ngũ cắn ngón tay, lộ ra tâm trạng lo âu, bi phẫn của bản thân ngay lúc này.

Trong lúc này, cha anh lại bị hôn mê.

Hai chuyện ập đến cùng một lúc, nhất là lúc vừa biết tin, Tiết Ngũ dường như bị chết đứng.

Mắt anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay chân thẳng ra, người co quắp không động đậy trên ghế.

"Tiểu Ngũ, A Chính và Đường Y Y đến."

Tiếng của mẹ Tiết vang lên ngoài cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!