Manhattan
Bạch Bân bận bịu chỉnh sửa lại giấy tờ trên bàn - "Ông nói gì?"
"Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra." Trần đội trưởng ôm cánh tay, đột nhiên nói - "Tất cả tài liệu của vụ án hai năm trước vừa bị cấp trên điều đi rồi."
"Báo cáo lúc trước không phải có vấn đề gì chứ? Bạch Bân?!"
Bạch Bân sảy tay làm ngã ly cà phê, anh rút vài tờ khăn giấy đi lau, lại làm cho mặt bàn càng lúc càng dơ dấy bẩn thỉu
Sau một lúc, anh ta ném khăn giấy đi, khẽ dựa người về phía sau, mí mắt cụp xuống, cảm giác thất bại cùng lo lắng tuôn trào.
Anh làm sạch sẽ không chê vào đâu được, phần có khả năng lưu lại manh mối và dấu vết anh đều xử lý cẩn thận, giấu kín trong lòng, đết tột cùng là sai sót ở đâu?
Nghĩ đến một khả năng, thân thể Bạch Bân căng lại, co quắp.
Cô ấy hiện giờ ra sao, có việc gì không...
Có người kêu anh - "Bạch Bân, cục trưởng gọi anh qua gặp."
Bạch Bân đứng dậy, bình tĩnh gọi điện thoại cho gia đình, báo là anh phải đi công tác một chuyến, thời gian trở về chưa rõ.
Sau đó anh lại gọi điện thoại cho chị gái, nói cô chăm sóc gia đình.
Thành phố C
Trong hành lang mờ tối không có ánh sáng.
Ánh mắt Đường Y Y theo phản xạ có điều kiện chớp nháy, cô không có thấy người nào đứng ở ngoài cửa, nhẹ thở ra một hơi, cảm giác căng thẳng càng mãnh liệt.
Không có ai, vậy tiếng đập cửa ở đâu ra?
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.
Hô hấp của Đường Y Y dồn dập, tim vọt lên cổ họng, phản ứng đầu tiên của cô là bị tên lừa đảo để ý, hiện tại theo cửa.
Bất động tại chổ mấy giây, Đường Y Y cầm lấy di động, ngoài cửa bỗng lại truyền tới tiếng đập cửa, lần này kèm theo tiếng gọi của Lưu Đình Vân.
"Y Y, mở cửa."
Đường Y Y mừng như gặp được cứu tinh vội chạy đi mở cửa, Lưu Đình Vân cầm theo một túi ô mai to bước vào.
"Đèn cảm ứng ngoài hiên hình như bị hư, ngày mai mua bóng khác thay.
"Đường Y Y nhìn qua phía sau lưng Lưu Đình Vân, hành lang im ắng, chỉ có dấu chân của cô bước qua, càng toát lên vẻ rờn rợn như phim kinh dị. Lưu Đình Vân kỳ quái hỏi -"Y Y, cậu nhìn cái gì vậy?"
Vội đóng cửa lại, Đường Y Y nuốt nước bọt - "Lúc cậu trở lại, tại đầu bậc thang lầu có đụng phải người nào không?"
Lưu Đình Vân lắc đầu - "Không có."
Đường Y Y thần sắc không tốt hơn bao nhiêu, cô vuốt lại tóc mái, tay ướt nhẹp một mản mồ hôi lạnh.
"Trước lúc cậu gõ cửa, mình nghe được tiếng đập cửa, nhưng khi nhìn qua mắt mèo lại không thấy người."
Lưu Đình Vân nhìn cô - "Có phải trẻ con nhà hàng xóm hay không?"
Đường Y Y cũng nhìn lại - "Nhà hàng xóm có trẻ con sao?"
Lưu Đình Vân ngừng lại động tác đổi giày - "Hình như không có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!