Chương 49: Đáng đời

Màn đêm u tối.

Đường Y Y ngồi trên ghế sofa, Phú Quý và Cát Tường một trái một phải nằm sắp bên người cô, tròng mắt nhìn về người phía đối diện là Tần Chính.

Nhất là Cát Tường, nhìn đáng thương vô cùng, nó muốn dựa vào Đường Y Y để cô âu yếm ve vuốt, nhưng không dám dựa vào gần.

Dường như Tần Chính không yêu thích bất kỳ loài động vật nhỏ nào, nên anh không hiểu nỗi niềm mong đợi của Cát Tường.

Anh nhìn ngắm bốn phía.

Chuyện về Đường Y Y, bất luận là nhỏ hay lớn, không có gì là anh không biết.

Kể cả chuyện cô mua căn nhà trọ này.

"Tôi đã nói với em bảy giờ về ăn cơm với tôi." Tần Chính lập lại chuyển nói trước cửa – "Vì sao không về?"

Đường Y Y nói – "Tôi quên mất.

"Cô đi dạo ở hoa viên Phú Quý cả buổi trưa, đi mua sắm nọ kia, sau đó đi ăn cơm, không có rãnh lúc nào. Hơi thở của Tần Chính vẫn thong thả như cũ, nhưng lửa giận trong mắt dâng lên cuồng cuộn, trong đó còn có một chút gì đó khác lạ -"Quên mất?"

"Em căn bản là không để lời nói của tôi trong lòng."

Đường Y Y giương mắt nhìn anh, bất thình lình chạm vào ánh mắt của Tần Chính, bắt kịp một tia tổn thương trong mắt anh, cô cảm giác mình bị ảo giác.

"Tôi cho phép em chuyển ra ngoài ở, để cho em rời khỏi phạm vi hoạt động của tôi, không phải là để giấy kết hơn thành giấy ly hôn."

Tần Chính nhìn thẳng Đường y Y – "Vì sao tôi làm vậy, trong lòng em hiểu rõ.

"Bầu không khí xấu hổ vô cùng, giữa hai người đột ngột nói ra chuyện này là một chuyện kỳ lạ quý hiếm vô cùng, Đường Y Y thấy đấy chính là một cơ hội tốt. Để bản thân cô có thể thẳng thắng một lần với Tần Chính, mở đầu chân thật, kết thúc chân thành. Đường Y Y mím môi –"Phải, tôi hiểu rõ."

Đuôi long mày Tần Chính nhướng lên vài phân.

"Anh muốn từ những chuyện này tôi sẽ đáp lại tình cảm của anh, nhưng…" Đường Y Y nói, "Tần Chính, tôi không cho anh được."

Trong âm thanh Tần Chính nói ra không nghe được một tia tình cảm nào – "Vì sao?"

Lời đã nói ra, một khi có mở đầu, thì mọi chuyện cũng dễ dàng được nói ra hết, Đường Y Y nhấp một ngụm nước đun sôi để nguội.

"Từ thời điểm tôi bước chân vào Tần gia, tôi đã mất quyền lợi nói "không"."

"Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cho dù chuyện đó khó khăn với tôi như thế nào đi chăn nữa, hay tàn nhẫn, nhưng khi anh yêu cầu tôi phải làm, tôi đểu phải làm mà không có bất kỳ chọn lựa nào."

Tần Chính ngồi ngay ngắn, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Lần đầu tiên thấy quá trình chết đi của một người, tôi sợ hãi vô cùng, một đoạn thời gian dài sau đó, tôi liên tục gặp phải ác mộng, ngửi được mùi máu tanh sẽ bị nôn mửa liên tục, cơ thể phát run.

"Giọng nói của Đường Y Y run run, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được cảnh tượng đó. Khi đó máu chảy đầy đất, Tần Chính ngồi sâu trong lòng ghế, nhàn nhã uống trà. Ngay tại thời khắc đó, trong mắt Đường Y Y anh chính là hiện thân của ma quỷ."Anh chỉ cần nâng một cánh tay, không cần nói ra một chữ, người của anh sẽ tuân lệnh mà thi hành." Đường Y Y điều chỉnh tâm tình kích động của bản thân, mặt mũi tái nhợt –

"Tôi sợ đó cũng chính là kết cục của bản thân mình. Thu trọn sự sợ hãi của vô vào mắt, Tần Chính bắt chéo chân, thản nhiên nói –"Hai năm trước em tự sử dụng máy tính của tôi, lấy văn kiện cơ mật đi, sau lưng tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi có tính toán với em không?"

Đường Y Y hỏi ngược lại – "Nếu như lúc đó anh lập tức tìm được tôi, mà không phải hai năm sau mới tìm được, anh cũng sẽ không tính toán với tôi sao?"

Tần Chính im lặng.

Đường Y Y đã biết được đáp án.

Không trãi qua hai năm cô mất tích, Tần Chính sẽ không tỉnh táo trở lại, lửa giận trong lúc đó sẽ đốt cháy mọi thứ, anh cũng sẽ không phát hiện ra cô không phải là người có cũng được mà không có cũng không sao.

Nếu thời điểm đó cô bị anh bắt được, sẽ bị trừng phạt đến sống không bằng chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!