Tần Chính há mồm thở dốc, mỗi động tác của anh đều theo bản năng, ngập tràn lửa giận.
trên kính mắt đều là nước, tầm nhìn của anh bị nhòe đi.
Nghe thấy có tiếng người bước chân đi tới, Tần Chính ngừng động tác lấy mắt kính xuống, anh nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt híp lại.
Vóc dáng cao gầy bước lại gần, tiếng bước chân càng gần, hình dáng người đến càng rõ.
Gương mặt đuôi mày này khắc sâu vào trong tâm trí của anh.
Hô hấp của anh đột nhiên ngừng lại, nặng nề, Tần Chính cất bước chân chạy lại, nhịp bước tán loạn, anh chạy đến gần Đường Y Y.
anh tăng thêm sức mạnh vào năm ngón tay, đè lên cánh tay Đường Y Y, siết chặt lại, cảm nhận nhiệt độ và sự mềm mại dưới lòng bàn tay.
một giây sau, cả người Đường Y Y bị Tần Chính giam vào trong khuỷu tay, mặt đụng mạnh vào lồng ngực của anh.
Cả người Tần Chính ướt sũng, trong khoảnh khắc dính sát vào Đường Y Y, cả người ẩm ướt của anh vây quanh áo sơ mi màu xanh lam sạch sẽ của cô.
Chổ nào cũng bị thấm ướt.
Đường Y Y giãy dụa, cô và Tần Chính người giãy người siết chặt lại.
Tim cô dán vào tim anh, nhảy bang bang.
Khi Tần Chính cuối đầu, nước trên mày, mi mắt, chóp mũi đều rớt xuống mặt, xuống người Đường Y Y.
Chớp mắt sau đó, cả người Đường Y Y như ướt đẫm khi đi dưới cơn mưa phùn rả rích.
một giọt nước đậu trên cằm cô, ngứa vô cùng, nhưng hai tay cô bị Tần Chính siết chặt, không nhúc nhích được, muốn gãi cũng không gãi được.
Càng muốn lờ đi cảm giác ngứa ngáy thì lại càng không chịu nổi, Đường Y Y không có cách nào khác đành phải cọ vào đầu vai Tần Chính.
Tần Chinh không có phát giác ngay lập tức.
Vài giây sau, anh mới phát giác hành động đó của cô, rồi âm thầm cảm nhận.
Cảm nhận một lúc, khóe môi Tần Chính cong lên.
anh không quan tâm nguyên nhân gây ra sự việc là gì, chỉ cần kết quả khiến anh hài lòng là được.
"Lão già kia," đôi môi lạnh cọ trên đỉnh đầu Đường Y Y, giọng nói khàn khàn của Tần Chính cất lên, "Chơi tôi."
"Ông ta nói em chạy trốn về phía bờ sông, lúc tôi chạy đến, thì thấy một người con gái rơi vào trong nước."
"Lúc đó khoảng cách khá xa, tôi chỉ nhìn thấy cô ta mặc quần áo giống em mặc lúc sáng, tôi nghĩ là em, nên lập tức nhảy xuống không kịp suy nghĩ.
"nói đến đoạn này, Tần Chính dừng lại, ánh mắt anh nhìn chầm chầm vào người con gái không coi ai ra gì trong lòng ngực mình, cố gắng nhìn xem trên mặt đối phương có chút biến hóa nào không. Ví như căng thẳng, kinh ngạc. Hoặc là… Cảm động. Nhưng cái gì cũng không có. Vẻ mặt anh tối tăm âm trầm, cánh tay Tần Chính dùng thêm sức, muốn khảm Đường Y Y vào trong cơ thể mình."không ngờ mọi người là lão già kia dựng nên."
Đường Y Y nói – "Là do anh quá ngu ngốc.
"Mày nhướng lên, màn đêm che phủ anh, vẻ mặt Tần Chính khó coi vô cùng. một lúc lâu sau, anh đột ngột cúi đầu nở nụ cười –"Đúng vậy, tôi quá ngu ngốc."
Đường Y Y nghe được tiếng nói nghiếng răng nghiếng lợi bên tai – "Em nói xem tôi vì sao lại như vậy?"
"Còn có thể vì cái gì nữa?"
Tần Chính lầm bầm lầu bầu, nảy sinh ý định độc ác cắn lỗ tai Đường Y Y, cho đến khi sắp rướm máu anh chuyển qua cọ xát.
"Đáng lý tôi nên nhớ ra, khả năng bơi lội của em còn tốt hơn tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!