Chương 46: Tức đến đau tim

Dưới giường là một lớp thảm dày màu xám nhạt, khi Tần Chính té xuống, cũng không bị va chạm gì.

Nhưng khi bị ngã, anh bối rối vô cùng, vẻ mắt cứng đơ lại.

Sống trên đời bốn mươi năm, lần đầu tiên anh bị người khác đá xuống giường.

Cuộc đời anh chưa từng hầu hạ ai, phá lệ một lần, thì gặp kết cục thế này.

Một hồi lâu sau, Tần Chính bỗng dưng đứng dậy, nhìn chằm chằm người con gái nằm trên giường, không tin được những gì vừa xảy ra.

Anh hỏi – "Vui thích không?

"Đường Y Y cũng đã ăn mặc lại chỉnh tề, ngồi xếp bằng, làm như chuyện không liên quan đến mình nhìn Tần Chính. Cô cũng nhìn từ trên cao xuống một lúc lâu, ánh mắt bao quát, cảm giác như vậy đúng là không tệ một chút nào."Rất mới lạ."

Nhướng cao đuôi lông mày lên, đường cong sắc bén, khóe miệng Tần Chính giật giật – "Đường Y Y, tôi cảnh cáo em, em đừng tiếp tục thử thách ranh giới cuối cùng của tôi."

Đường Y Y nói – "Anh làm phiền tôi."

Tần Chính kiềm nén lửa giận phừng phừng trong người, đưa tay tới, dùng sức kéo cả người Đường Y Y xuống.

Sức lực của anh áp bức cô, Đường Y Y nằm úp sắp trên đùi anh, anh ụp vào đũng quần anh.

Tư thế này khiến người khác không khỏi suy nghĩ viển vông.

Nhưng đối với Đường Y Y thì cô chỉ có bài xích, ghê tởm và cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ánh mắt anh thâm lại vài phần, hô hấp ngày càng mạnh, sống lưng anh khẽ cong lại, bài tay đặt trên đầu Đường Y Y đè xuống.

Đầu Đường Y Y ngày càng thấp, mũi cô gần kề đũng quần bông đen, nhìn rõ cả hai đường khóa kéo của quần.

Trong mắt cô, Tần Chính đang giương cung bạt kiếm với cô, bằng một tốc độ đáng sợ, thế trận mãnh liệt.

Mọc nhanh như nấm, lớn nhanh như trúc.

Trong không khí phảng phất như nghe được tốc độ của nó.

Đường Y Y quay đầu đi, thì bị Tần Chính giật trở lại.

"Hôn nó."

"Tôi không muốn."

"Khi nào thì em muốn?

"Sức lực của Tần Chính không giảm mà còn tăng lên. Đầu Đường Y Y liên tục bị ấn thấp xuống, máu bắt đầu sôi sùng sục chạy thẳng lên đỉnh đầu. Cô như một con rối gỗ bị nắm đầu khống chế, tức giận hét lên!"Anh cút đi!

"Tần Chính bị Đường Y Y rống đến ngây người. Vẻ mặt anh đơ ra, không nghĩ được điều gì. Cho đến khi anh phục hồi tinh thần lại, người con gái nằm trong tay anh đã thoát khỏi khống chế tự lúc nào. Muốn bỏ chạy?! Anh thoải mái giam cầm cô một lần nữa, Tần Chính nhe răng cười, anh dùng ánh mắt nhìn trẻ nhỏ trong thời kỳ phản nghịch nhìn Đường Y Y."Muốn chạy sao?

Một buổi sáng tốt đẹp như thế này, tôi và em không thể lãng phí một cách vô ích.

"Âm thanh cuối cùng thoát ra khỏi đầu lưỡi, Tần Chính hôn đỉnh đầu Đường Y Y một chút, mùi thơm ngát xông vào mũi. Người con gái không bao giờ đổi nhãn hiệu nước hoa, cho dù sản phẩm dùng để tắm, rửa đều là những nhãn hiệu cố định, không thay đổi mùi vị. Sức lực và thể trạng khác nhau của hai người vĩnh viễn chính khoảng cách không bao giờ thay đổi được, mắt Đường Y Y lạnh mặt xuống –"Tần Chính, anh ngoại trừ cưỡng bức tôi, còn biết làm gì khác không?"

Tay Tần Chính mò vào đầu tóc Đường Y Y – "Vậy là đủ rồi."

Anh nhẹ giọng nói bên tai cô – "Tôi cũng không trông cậy em sẽ yêu thương nhung nhớ tôi, hay có gương mặt tươi cười chào đón tôi."

Hàm răng Đường Y Y run lên.

Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, cô ngừng thở, khuỷu tay muốn đè xuống, mí mắt Tần Chính giật giật, ngay lập tức kiềm chế hai tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!