"Thoải mái không?"
Nghe được tiếng nói vọng đến từ phía sau lưng, Đường Y Y giật mình, ngoái nhìn lại theo bản năng không kịp chuẩn bị, thấy người đang bước đến thì răng nanh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Sắc mặt cô thay đổi theo tiếng bước chân người đó đến gần, bên trong đầu lóe qua rất nhiều suy nghĩ, vụt qua chớp nhoáng không kịp lưu lại trong não.
Cô dứt khoát im lặng xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cơ thể lung la lung lây, Lưu Đình Vân mở lớn miệng hét lên, không hay biết chuyện đang xảy ra một chút nào –
"Sao? Sao không hét tiếp?"
Đường Y Y vịn lấy vai Đình Vân, rỉ tai nói nhỏ với cô.
Lúc này thần trí của Lưu Đình Vân đã không còn rõ ràng – "Ai?"
"ha ha ha ha ha cậu nói chính là cái tên đó hả?
"Khóe mắt Đường Y Y giật giật rất nhỏ. Eo cô bị một bàn tay ôm lấy từ phía sau, hơi thở ấm áp phất qua, từ trên hướng xuống, vành tai cô bị liếm một cái."Tôi không biết là em nhớ tôi nhiều như vậy."
Cách vật liệu may mặc bằng vải cotton thuần chất, Tần Chính vuốt nhẹ Đường Y Y, ẩn trong giọng nói rất nhẹ có vài phần tức giận.
"Uống rượu say rồi mà ba câu cũng không quên nhắc tới tôi."
Đường Y Y đè bàn tay được voi đòi tiên của anh xuống, Tần Chính thoải mái bỏ qua chướng ngại, tiếp tục động tác chưa xong, không hề có ý thu tay lại.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người giằng co qua lại.
Có đăng ký hay không, giữa hai người họ cũng không bị ảnh hưởng gì.
Một bên Lưu Đình Vân ngã trái ngã phải, nửa treo trên người Đường Y Y, một bên, tay Tần Chính tiếp tục chạy loạn trên người Đường Y Y.
Hình ảnh như thế kỳ dị vô cùng.
Cho đến khi Đường Y Y cầm ngón trỏ của Tần Chính bẻ quặp ra phía sau, khiến anh đau hoảng hồn mà buông tay ra.
Tần Chính hô lên một tiếng, giận quá hóa cười – " Một thời gian ngắn không gặp, em có thêm không ít bản lãnh."
Đường Y Y lạnh mắt nhìn.
"Y Y, tớ…tớ…
"Nửa ngồi nửa đừng, Lưu Đình Vân nôn mửa tại chổ. Đường Y Y vỗ sau lưng cô –"Đưa cho tôi chai nước khoáng."
Mặt Tần Chính đen lại, anh nhướn mày – "Em đang nói chuyện với tôi?"
Đường Y Y nói – "Ở đây không có người thứ tư sao?"
Tần Chính nhét tay vào túi quần, không có ý định phối hợp.
Tựa như anh đang chờ cô thay đổi thái độ nói chuyện với mình.
Người con gái này mắng anh không bằng heo chó, không đáng một đồng, còn nói anh đi chết đi.
Chuyện này chưa xảy ra bao giờ.
Cô bây giờ đúng là to gan lớn mật.
Ánh nhìn đảo qua lại trên người Đường Y Y, đôi mắt Tần Chính tối tăm âm trầm, sắc bén, anh đang suy nghĩ làm gì để dập tắt lửa giận trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!