Chương 44: Để anh ta đi chết đi!

Chưa đến chín giờ sáng, tòa nhà cục dân chính đã thoát khỏi tình trạng yên tĩnh.

Có người cười đi vào, có người cười bước ra, cũng có người mặt mũi băng bó đi vào, mặt mũi thoải mái bước ra.

Có người vui vẻ, có người lo lắng, có người đã có được cuộc sống mới.

Một chiếc Maybach dừng lại ven đường, bên trong xe tĩnh mịch.

Trên ghế da hai quyển sổ màu đỏ nhỏ nằm im ắng.

Màu sắc đỏ tươi, như máu.

Tần Chính tựa đầu vào thành ghế, anh bắt chéo chân, phun mây nhả khói.

Một lát sau, anh dụi tàn thuốc lá, lái xe đi tới Hoàng Thế.

Sau đó Tiết Ngũ bước vào, lập tức hỏi bằng giọng nói chưa tỉnh táo.

"Thật sự là cậu đăng ký kết hôn?"

Anh chạy đến trước mặt Tần Chính, nhấc mông ngồi xuống, thở hồn hển – "Với ai vậy? Đường Y Y?"

Tần Chính dựa vào ghế sofa uống rượu – "Đúng vậy."

Tiết Ngũ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, anh túm tóc trên đầu, cảm thấy cả thế giới này ai cũng điên điên khùng khùng, nếu không thì có ai đó làm ơn cho anh biết vì sao hai người này đột nhiên chạy đi đăng ký?

"A Chính, cậu có biết cậu đi đăng ký có ý nghĩa như thế nào không?"

Tần Chính liếc Tiết Ngũ – "Tớ không phải là người chậm phát triển trí tuệ."

Tớ nghĩ cậu so với người chậm phát triển trí tuệ còn nghiêm trọng hơn, mắt Tiết Ngũ trợn trắng lên –

"Đường Y Y đồng ý? Tự nguyện?"

"Làm gì có chuyện như vậy?"

Anh tự hỏi tự đáp – "Cậu uy hiếp cô ấy?"

Tần Chính lấy một điếu thuốc ra, cắm vào miệng, im lặng châm lửa, phun ra làn khói trắng.

"Vì sao?"

- Tiết Ngũ cũng rút một điếu thuốc ra – "Không phải là cậu không quan tâm hay sao?"

Tần Chính lạnh nhạt nói – "Bây giờ không giống như trước.

"Tiết Ngũ sững sờ, tên này đã nhìn thấu được bản chất của vấn đề? Không tiếp tục giả ngu nữa? Đúng là mới mẻ. Mặt trời mọc từ phía tây rồi sao? Một lúc lâu sau, Tiết Ngũ cười du côn –"Bất kể cậu nói như thế nào, cậu cưỡng bức Đường Y Y, cô ấy đối với cậu chỉ có hận."

Tần Chính hí mắt – "Tớ chỉ muốn thăm dò cô ấy.

"Nói là đi đăng ký, bắt quá là muốn nhìn người con gái kia có phản ứng gì, cuộc đối thoại sau đó vượt qua tầm khống chế. Ngay thời khắc đó từ trong ánh mắt cô anh nhìn thấy được sự căm hận. Tiết Ngũ nhướn mày –"Sau đó thì thế nào?"

Tần Chính cười lạnh – "Cô ta thề trước mặt tớ, nói nếu như cô ấy yêu tớ, thì nhất định sẽ chết oan chết uổng.

"Cô bức anh lớn tiếng quát lên để mấy chữ cuối cùng không buông ra. Xì…Tiết Ngũ cố gắng kiềm chế bản thân cười ra tiếng trước mặt Tần Chính, khóe miệng của anh không ngừng run rẩy. Lời thề độc của Đường Y Y đúng là quá tuyệt, nói như vậy thật sự là đâm vào tim Tần Chính một nhát. Nếu là bản thân anh, anh thật sự không còn mặt mũi nào, có thể tức hộc máu tại chổ. Chớ nói gì là Tần Chính."Đường Y Y không có tình cảm đối với cậu, sự thật này không phải rành rành trước mắt hay sao?

"Không để ý đến Tần Chính, Tiết Ngũ không ngậm được miệng, oang oang nói thật suy nghĩ trong lòng. Tần Chính lạnh lùng liếc anh một cái. Tiết Ngũ ho khan hai tiếng –"Cho nên cậu định dùng pháp luật trói chặt cô ấy lại một chổ với cậu?"

Vẻ mặt Tần Chính tối nghĩa, anh vuốt nhẹ chén rượu, im lặng không trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!