Chương 42: Tôi thừa nhận

Đường Y Y làm kiểm tra toàn thân, Tần Chính cảm thấy chưa đủ, không dừng tay lại ở đó, anh mang cô đến một bệnh viện khác làm kiểm ta thêm một lần nữa.

Anh hận bản thân không thể đem mỗi bộ phận trong cơ thể của cô đào ra, săm soi dưới kính hiển vi xem xem có dị thường gì không.

Sau khi đi hết mấy bệnh viện ở thành phố C, Tần Chính mang Đường Y Y đến thành phố A.

Cô có cảm giác Tần Chính hết sức không bình thường

Nhất là khi xem kết quả báo cáo của bác sĩ, bộ mặt của Tần Chính cực kỳ căng thẳng, nhiệt độ âm xuống, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.

Đường Y Y nhìn ra ngoài cửa sổ - "Anh đang lo sợ điều gì?"

Tần Chính lái xe – "Tôi sợ gì?"

Miệng Đường Y Y nhếch lên vài phân, nhưng không phải là cười.

"Anh sợ những gì Đường Hi nói sẽ xảy ra - tôi sẽ chết."

Tần Chính là loại người như vậy, từ trước đến giờ luôn ngông cuồng, tự đại.

Anh ta tuyệt đối không thừa nhận có bất cứ chuyện gì anh ta không khống chế được.

Ví dụ như việc anh yêu cô.

Đường Y Y cảm thấy đầy mỉa mai, thật là có ý tứ.

Vị thần cao cao tại thượng không cho phép mình bước chân xuống phàm trần, bị thất tình lục dục quấn thân.

Vì thế vị thần kia võ trang đầy đủ, tự lừa mình dối người.

Bầu không khí trong xe đột nhiên ngưng trệ.

Câu nói của kia của Đường Y Y như một mũi giáo nhọn đâm vào người Tần Chính, đâm vào trung khu thần kinh của anh, để lại một lỗ thủng.

Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, bao quanh cảm giác rùng mình – "Đúng, là tôi sợ em chết trước tôi.

"Nghe thấy vậy, đáy mắt Đường Y Y thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Cô còn tưởng là người đàn ông này giống như trước kia, trốn tránh không đém xỉa đến bất cứ chuyện gì."Cô chết đi."

Tần Chính nhếch khóe môi cười lên, một tiếng thở dài ngạo mạng vang lên – "Cuộc sống này sẽ không còn gì thú vị.

"Vừa nghe tưởng như tình nhân nỉ non ngọt ngào âu yếm, nhưng thực tế là sự vặn vẹo đến rợn tóc táy. Khiến cho người khác có ảo giác, trong lời nói của Tần Chính có ý tứ khác, bí ẩn, khiến người khác sợ hãi. Tựa như muốn nói –"Yên tâm, tôi chết cũng sẽ kéo em theo.

"Đầu Đường Y Y đau đớn kịch liệt, cô muốn hút một điếu thuốc. Khi cô vừa lấy điếu thuốc ra còn chưa kịp để lên môi, thì bị một bàn tay duỗi ra giật đi. Tiếng nói Tần Chính vang lên bên tai cô, giọng điệu ra lệnh -"Kể từ hôm nay, em nhất định phải cai thuốc lá cho tôi."

Giọng nói Đường Y Y đầy vẻ cổ quái – "Anh muốn tôi bỏ thuốc lá?"

"Anh đừng quên, lúc trước anh chính là người dạy tôi."

Tần Chính cười lạnh – "Tôi dạy cho em rất nhiều việc, nhưng sao không nghe em đề cập tới?

"Gương mặt Đường Y Y chợt lóe qua vẻ đùa cợt. Tần Chính bắt được cảm xúc đó trên mặt cô, hàm anh cứng lại, một ngọn lửa lớn phừng lên trong ngực anh, lại bị anh cưỡng chế ép xuống –"Tần tiên sinh, ung thư phổi mặc dù không phải là bệnh di truyền trực tiếp, nhưng nếu trong nhà có người bị bệnh ung thư phổi, hoặc là anh chị em họ hàng xa, hay người lớn trong gia đình có tiền sử bệnh này, thì người con gái mắc bệnh này sẽ có tỷ lệ cao hơn với con trai."

"Cần chú ý ăn uống hàng ngày, làm việc nghỉ ngơi phải có quy luật, cai thuốc, ít uống rượu, ăn nhiều thực phẩm chống ung thư, thường xuyên tập thể dục, tinh thần cần phải lạc quan, thoải mái."

"Cần đi kiểm tra định kỳ, theo dõi sát sao tình hình sức khỏe, nhất là sau bốn mươi lăm tuổi, cần phải làm công tác dự phòng cho tốt, một khi phát bệnh ở thời kỳ đầu sẽ kịp thời phối hợp điều trị.

"Tần Chính nghiền ngẫm những lời nói của bác sĩ trong bệnh viện không bỏ sót dù chỉ một chữ. Vẻ mặt anh lạnh lùng –"Đường Y Y, nếu sau này tôi phát hiện em còn hút thuốc lá, tôi bảo đảm, em không lường được sự hối hận của bản thân mình."

Thình lình nghe một câu như vậy, răng Đường Y Y vô tình cắn trúng môi dưới, đau điếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!