Dì Ngô và tiểu Thái bận rộn làm việc trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông cửa, hai người đều dừng tay, người lớn nhìn người nhỏ, sững sờ.
"Tiểu Thái, đi xem xem ai đến?
"- Bà Ngô nói. Tiểu Thái lên tiếng đáp –"Dạ."
Cô bỏ cây chổi lông gà xuống, đưa mắt nhìn qua mắt mèo trên cửa, nhìn thấy một người đàn ông tướng tá anh tuấn, trên tay cầm rất nhiều đồ đạc.
"Dì Ngô, là một người đàn ông, để con đi hỏi Lưu tiểu thư xem sao.
"Trước khi hai người đến làm việc đã được dặn dò kỹ lưỡng, mọi việc phải nghe theo lời của Lưu tiểu thư, không được tự ý làm bất cứ điều gì. Tiểu Thái gõ cửa phòng, hỏi ý người con gái trong phòng –"Lưu tiểu thư, có một người đàn ông tới thăm cô, mở cửa hay không?"
Lưu Đình Vân nằm trên giường, mơ mơ màng màng hỏi – "Hình dáng ra sao?"
Tiểu Thái bị hỏi chợt ngẩng người ra, con người không phải ai cũng có hai con mắt hai lỗ mũi hay sao?
"Đẹp trai vô cùng."
Trong đầu Lưu Đình Vân bỗng dưng xuất hiện hình ảnh hai người, cô lại nghe tiểu Thái nói tiếp – "Mặc áo da màu đen.
"Tôn Viễn từ trước giờ không mặc áo da, vậy người đó chính là… Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Lưu Đình Vân biến mất hoàn toàn –"Tóc nhuộm?"
Tiểu Thái suy nghĩ một chút, trả lời – "Dạ phải."
Sắc mặt Lưu Đình Vân bỗng dưng trầm xuống – "Không cần để ý.
"Mặc dù cô không hiểu vì sao Tiết Ngũ lại đến, mục đích của anh ta là gì. Nhưng động cơ nhất định không bình thường."Sau này khi anh ta đến thì khóa cửa lại!"
Giọng nói trong phòng truyền đến hù tiểu Thái hết hồn, cô đáp lại – "Vâng."
Cô ra ngoài kéo dì Ngô nhìn người đàn ông kia qua mắt mèo, muốn dì Ngô nhớ rõ hình dáng anh ta để sau này khóa cửa.
"Dì Ngô, người đó theo đuổi Lưu tiểu thư phải không?
"Suy cho cùng tiểu Thái vẫn còn nhỏ, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của bản thân. Dì Ngô nghiêm mặt –"Nói ít một chút, làm nhiều hơn, nếu có chuyện gì xảy ra, dì cũng không giúp gì được cho con đâu."
Mặt tiểu Thái lập tức trắng tác, gật đầu lia lịa – "Không hỏi nữa, không hỏi nữa, con đi khóa cửa."
Bên ngoài, Tiết Ngũ vẫn đè chuông cửa, không có một chút phản hồi nào, nhưng anh vẫn nghe được động tĩnh phía bên trong, anh biết rõ bên trong có người.
Có người, nhưng không muốn mở cửa, không thèm gặp anh.
Tiết Ngũ giật giật khóe miệng, Lưu Đình Vân biết anh đến, nhưng chặn anh ngoài cửa.
Đây chính là Lưu Đình Vân mà anh biết, không biết tốt xấu là gì.
Lần nào cũng như vậy, chỉ có lần ở khách sạn là ăn nhịp với nhau.
Được rồi, cho cô ấy chút ít mặt mũi là lên mặt.
Tiết Ngũ bước xuống dưới lầu, đem toàn bộ đồ đạc trên tay ném vào thùng rác.
Anh bước đến bãi đỗ xe, đột nhiên có tiếng vang thanh thúy vang lên từ phía sau, tay phải anh truyền đến cảm giác đau đớn, máu lập tức chảy ra, nhiễu thành từng giọt.
Đè vệt máu lại, Tiết Ngũ nhìn chằm chằm chậu hoa có bông nhỏ li ti nằm trên mặt đất, mặt mũi đen xì.
Nếu như vừa rồi anh không gặp được vận may, thì chậu hoa kia đã đập vào đầu anh rồi, không phải chỉ bị mảnh miểng nhỏ cứa vào tay đơn giản như vậy.
Tiết Ngũ ngẩng đầu lên, nhìn từng tầng lầu giống nhau như đúc phía trên, hơn phân nửa cửa sổ đều được đóng lại, số ít được mở ra, không có ai ở trên sân thượng, rất khó tìm ra tầng nào có chậu hoa rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!