Chương 40: Cô luôn đối nghịch anh

Bước xuống lầu, gió lạnh ập vào người Đường Y Y, cô tức giận đến mức đứng liểng xiểng.

Cho đến khi gió thổi làm bản thân tỉnh táo lại, cô phân tích thấu triệt tình hình hiện tại.

Không thể đi tìm Tiết Ngũ đối chất, nếu không sẽ làm cho Lưu Đình Vân rơi vào hoàn cảnh xấu hơn.

Đường Y Y cắn móng tay, đứng trên bậc thang, lông mày xoắn lại.

Huống chi tính tình Tiết Ngũ rất ác liệt, từ trước đến giờ luôn lạm tình, nhưng lại vô tình.

Nếu cô đi, ngoài việc nói cho thỏa lòng, nhiều lắm chỉ nhận được một tiếng xin lỗi, qua loa cho xong chuyện.

Có lẽ trong nội tâm anh ta đứa bé kia căn bản không phải của anh, mà là của Lưu Đình Vân và bạn trai cũ Tôn Viễn, nửa điểm quan hệ với anh ta cũng không có.

Anh ta chuyển một khoản tiền, đơn giản chỉ là cảm thấy bỗng dưng xảy ra chuyện nạo thai, không có gì tốt đẹp, không có ý nghĩa, dùng tiền giải quyết vừa dứt khoát vừa đơn giản.

Dù sao tiền anh không thiếu.

Trong lòng Tiết Ngũ, Lưu Đình Vân cũng không khác gì những người con gái khác.

Mặc kệ là chuyện gì, đơn giản chỉ là muốn đòi tiền.

Cho nên anh ta giải quyết như vậy là xong hết mọi chuyện, sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan với Lưu Đình Vân.

Đường Y Y hít sâu một hơi, cô quay trở lại chăm sóc Lưu Đình Vân.

Vẫn chưa tìm được người phù hợp để thay thế cô, để Lưu Đình Vân một mình không được.

Lúc trước vì cô không chăm sóc tốt bản thân, nên căn cốt bị ảnh hưởng, cơ thể yếu xuống.

Ở trong phòng, Lưu Đình Vân vẫn duy trì tư thế lúc Đường Y Y bước đi, nắp kim loại di động được nắng chiếu lên ấm áp.

Sắc mặt cô rất kém, nhìn thấy rất suy yếu.

Không nhìn thấy một tia vui vẻ, tràn trề nhiệt tình như lúc bình thường, tinh thần không có năng lượng.

Đường Y Y bước tới, duỗi tay cầm lấy ly nước – "Nước đủ ấm rồi, cậu uống đi, nếu không sẽ bị nguội."

Lưu Đình Vân ngẩng đầu, nói nhẹ với Đường Y Y – " Y Y, cậu về đi.

"Cô lo lắng vì chính bản thân mình mà liên lụy Đường Y Y. Nếu nói Tiết Ngũ là người cặn bã, thì Tần Chính là người điên, tên biến thái. Điều gì hắn ta cũng làm được. Đường Y Y ở chổ Tần Chính, một chút nhân quyền của con người cũng không có."Không có chuyện gì, anh ta biết rõ tớ ở đây." – Cô nói vài câu ngắn ngủi an ủi Lưu Đình Vân, Đường Y Y hỏi tiếp –

"Cậu muốn ăn gì? Tớ đi chuẩn bị."

Lưu Đình Vân lắc đầu – "Tớ không có khẩu vị.

"Nguyên nhân là vì Tiết Ngũ, cô hận không thể đem thức ăn trong dạ dày nôn ra hết. Im lặng một lúc, Đường Y Y trầm ngâm –"Vậy tớ nấu một ít cháo trắng cho cậu đi."

"Cậu uống hết nước rồi ngủ một giấc đi."

Uống hết hai ngụm nước, Lưu Đình Vân cảm kích nói – "Y Y, cảm ơn cậu."

Cô không thể nói chuyện này với người trong gia đình, cũng không thể để bạn bè đều biết, chỉ có thể tự mình gánh lấy.

May mắn, cô còn có Đường Y Y.

Cô có thể hoàn toàn tin cậy, thẳng thắn, không lo lắng gì.

Khi phát hiện bản thân mình mang thai, và khi bản thân mình phải đi nạo thai, Lưu Đĩnh Vân đã suy nghĩ kỹ, qua khoảng thời gian này, cô sẽ vùi đầu vào công việc rồi quên hết những chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!