Chương 38: Cô sống là người của anh

Đường Y Y đang ngủ say bị chuỗi tiếng bước chân dồn dập đánh thức.

cô mở mắt ra, trong chớp mắt cả người hoảng hốt.

Người đàn ông ngủ lầu dưới tỉnh giấc, đang chạy đến gần cô.

Đường Y Y muốn đứng dậy bật đèn, nghĩ nghĩ rồi rút tay lại.

Tiếng bước chân hối hả bên ngoài, loạn nhịp, từ tiếng chân có đoán được người chạy tâm tình rất hoảng loạn, hết sức lo sợ, chạy về phía này tìm kiếm điều gì đó.

Tiếng giầy ma sát trên nền nhà ngày càng gần, cho đến khi tiếng bước chân dừng trước cửa phòng.

Tay nắm cửa chuyển động, kéo suy nghĩ Đường Y Y trở về, cô từ trong chăn ngồi dậy, từ trong bóng tối cô nhìn chằm chằm cửa phòng, không còn chút buồn ngủ nào.

Ầm một cái, tiếng cửa phòng ầm đùng, cánh cửa không nhúc nhích tí nào.

Màng nhỉ Đường Y Y chấn động đến mức đau, cơn đau chen chúc trong đầu, khiến cho huyệt thái dương cũng đau theo.

Sau một khắc, cánh cửa bị sức mạnh quá lớn đá văng, vách tường chịu cơn dư chấn rung nhè nhẹ.

Tần Chính từ cửa bước vào, năm ba bước đã bước tới gần đầu giường.

Trong phòng đen như mực không có một tia ánh sáng, tầm nhìn bị ngăn cách, anh cũng không bị té hay nhầm lẫn phương hướng, một phát chính xác mò được Đường Y Y.

Loại khống chế như thế đáng sợ biết nhường nào.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có hai tiếng hít thở, một nhịp nhàng vững vàng, một hổn hển nặng nề.

Có điều gì đó hung tợn tuông trào, phun một kích trí mạng.

"Vì sao tôi ngủ trên sofa phòng khách?"

"Vậy anh phải hỏi chính bản thân mình, xem chương trình cuối năm rồi ngủ thiếp đi, chuyện này có quan hệ gì đến tôi?"

Trong bóng tối, ánh mắt hai người chính diện giao phong.

"Đường Y Y, em nên đánh thức tôi."

"Kêu rồi."

"nói dối."

Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh.

một giây sau, đèn mở lên, tầm nhìn của mọi người được phục hồi.

Ánh sáng đột ngột xuất hiện, trong nháy mắt đó, Đường Y Y theo bản nang nhấm mắt lại, đợi cho đến khi cô thích ứng với ánh sáng, ập vào mắt cô là Tần Chính áp sát mặt mình, cô vô ý thức ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.

Tần Chính tựa như không cảm nhận được Đường Y Y bài xích mình, anh vẫn ngưng mắt nhìn cô, chổ sâu thẳm trong mắt anh sóng ngầm cuồn cuộn ập đến, tụ lại một chổ.

"đi pha một ly trà cho tôi."

Ngủ một giấc tỉnh lại, Tần Chính đã tỉnh táo hẳn.

Đường Y Y vén chăn bước xuống giường.

Vì thế xuất hiện một màn như thế này.

Ngày đầu tiên của năm mới, khi còn nửa đêm canh ba, một cặp nam nữ ngồi đối diện nhau trong phòng khách, mỗi người một tách trà, im lặng không nói một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!