Sau đêm hôm đó, Tần Chính biến mất.
Một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi còn chơi trò mất tích.
Không biết là làm lẫy cho ai nhìn.
Đi trốn, trốn tránh chuyện gì?!
Hay là muốn làm cho ai hoảng hồn?
Dù sao người đó cũng không phải Đường Y Y.
Khi Đường Y Y đang ăn điểm tâm, quản gia bước lại nói – "Đường tiểu thư, đã ba ngày rồi không có tin tức của Tiên Sinh.
"Đường Y Y tiếp tục húp cháo, không nói. Quản gia đanh giọng nói –"Có cần báo cảnh sát tìm người không?
"Đường Y Y bỏ muỗng trứng xào cà chua vào trong miệng, im lặng không nói. Đứa nhỏ này ở Tần Gia vài chục năm, trong xương đã lãnh huyết vô tình, có chút giống người Tần gia, quản gia thở dài, trên mặt ông đầy nếp nhăn, tuổi đã lớn, không chịu được kinh hãi quá lớn –"Đường tiểu thư, cô tìm Tiên sinh đi."
Đường Y Y cầm khăn lau miệng, nói – "Thanh Sơn tìm khắp nơi còn không thấy thì làm sao tôi có thể biết được anh ta ở đâu?"
Quản gia nói – "Tôi nghĩ Đường tiểu thư chung đụng nhiều cùng với Tiên sinh, có nhiều nơi có cùng ký ức."
Đường Y Y trả lời ngắn gọn – "Không có.
"Cô đứng người lên, mặc thẳng áo khoác ngoài, đi ra cửa đổi giày. Quản gia đứng sau lưng cô nói –"Đường tiểu thư, cho dù Tiên sinh không trở lại, gút mắc cũng không tháo gỡ được."
Động tác mang giày da của cô ngừng lại, vẻ mặt Đường Y Y bỗng dưng lạnh xuống – "Cảm ơn ông đã nhắc nhở."
Nhìn cô bước ra khỏi cửa, vẻ mặt quản gia trở nên nghiêm túc và lo lắng trùng trùng.
Ông không biết rõ mấy ngày trước đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao Tiên sinh bỏ đi, nhưng ông xác định một điều, chỉ có Đường tiểu thư mới có thể tìm thấy Tiên sinh trở về.
Càng vào những ngày cuối năm, tuyết rơi càng nhiều.
Cảm giác lạnh rùng mình, thấu xương, hít sâu không khí lạnh vào phổi, tinh thần bỗng chốc nâng cao không ít.
Hai tay nhét vào túi, Đường Y Y đứng trên bậc thang, xe chạy tới, cô ngồi vào ghế xe sau.
Cho dù Tần Chính không ở đây, anh vẫn cho người đem lồng sắt khóa chặt, cho người trông coi, không cho cô một cơ hội trốn ra thoát.
Mùi thuốc là bùng lên lan tràn trong xe.
Cô nhắm mắt lại, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, để mặc cho nó cháy im ắng.
"Anh yêu tôi sao? Tần đại ca."
"Yêu cô? Cô cũng không nhìn lại một chút xem bản thân là ai?"
"Nếu tôi đã không vừa mắt anh, anh còn không thả tôi ra, quá bỉ ổi."
"Cút ra ngoài."
Đường Y Y cầm điếu thuốc đến bên môi, cắn, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra làn khói trắng.
Tần Chính, anh yêu tôi.
Sự thật quả đáng buồn.
Tầng mười hai ở công ty, trong Studio.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!