Chương 33: Tôi biết rồi

Khi Tần Chính từ lầu hai nhìn xuống, Đường Y Y đã biết, cô mân mê ly rượu hớp một ngụm, thần thái tự nhiên.

Khí áp xung quanh cô thấp dần theo bước chân Tần Chính khi anh đến gần cô, những người xung quanh bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón anh bước qua, một mực cung kính trong từng tiếng nói – "Tần tiên sinh.

"Đều là những kẻ già đời đã ngụp lặn nhiều năm trong danh lợi, cho dù trong lòng nghĩ gì, thì ngoài mặt vẫn khiến người khác cảm thấy xuân phong đắc ý. Cái gì cũng không qua được lợi ích. Tần Chính lạnh nhạt mở miệng –"Các vị nói chuyện gì với thư ký của tôi?

"Sắc mặt mọi người cứng đờ, lập tức trả lời, nói mấy người họ lần đầu đến thành phố C, muốn nhờ thư ký Đường chỉ dẫn một chút, muốn biết thành phố C có danh lam thắng cảnh nào. Kết quả là một luồng khí lạnh ập đến. Ánh mắt Tần Chính phía sau gọng kính không chút gợn sóng –"Chốc lát nữa trợ lý của tôi sẽ cho các vị một bản đồ chi tiết của thành phố C."

"…"

Mọi người đều vội vàng giả lả cười nói – "Vậy làm phiền Tần tiên sinh.

"Khóe miệng ai cũng co giật. Sở tổng lại đảo mắt tìm bóng dáng Đường Y Y thì người đã sớm rời khỏi đám đông thị phi. Lần này anh ta đến vì một hạng mục hàng hải, muốn thăm dò một chút tin tức từ Đường Y Y để điều chỉnh sách lược. Ai ngờ còn chưa kịp nói tới chủ đề chính. Ra khỏi đại sảnh, Tần Chính kéo Đường Y Y vào một ngóc ngách yên lặng. Anh bóp chặt cổ tay cô, năm ngón tay bấu mạnh –"Đường Y Y, em an phận một chút cho tôi."

Ánh trăng sáng rọi, chiếu thẳng vào mặt Đường Y Y, bóng dáng mảnh mai mong lung in trên cửa, cô không bật ra một lời chỉ nhìn Tần Chính.

Cô đang cười nhạo anh không giống bình thường?! – Lồng ngực Tần Chính phập phồng, lửa giận trong phút chốc cháy phừng phực trong lòng anh.

Một tay đem người ấn chặt vào lòng ngực, Tần Chính cuối đầu bắt đầu vừa gặm vừa cắn môi cô.

Đau đớn bắt đầu chạy dọc từ khóe môi đến đầu lưỡi, Đường Y Y bị ép buộc tiếp nhận Tần Chính, anh càng quét đến sâu trong cổ họng, như muốn móc cả lục phủ ngũ tạng của cô cạo sạch một lần.

Cho đến khi Đường Y Y cảm thấy thiếu dưỡng khí cực độ, hít thở không được, phát giác một cảm giác mát lạnh phát tán từ bắp đùi lan dần lên, da gà mọc lên từng lớp từng lớp một theo cảm giác kia.

Một tiếng xé vang lên, bên hông Đường Y Y trống trơn, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Tần Chính hít sâu một hơi, hô hấp sôi trào nóng rực, trong con người của anh đầy dục vọng vẫy gọi ầm ĩ, cùng với dục vọng là sự vặn vẹo cực đoan, tham lam chiếm hữu.

Muốn ngay lúc này rót hơi thở của anh vào người cô.

Một tay ôm lấy Đường Y Y, né qua ánh mắt của người khác, anh ném cô vào trong xe.

Tần Chính cúi người ngồi xe, trở tay đóng sầm cửa lại.

Lái xe đến một đoạn vắng người, Lục Sơn và Thạch Tiến một trái một phải đứng thẳng cạnh một cây cổ thụ.

Hai người nhìn nhau nghiền ngẫm.

"Lục Sơn." Thạch Tiến bỏ không được bản tánh tọc mạch như chó ngàn năm vẫn thích ăn phân, mở miệng phá vỡ yên tĩnh – "Qua năm mới cậu có tính toán gì không?"

Lục Sơn – "Không có tính gì."

Vậy mà lại trả lời, Thạch Tiến hồ hởi chậc lưỡi – "Lão gia thì sao? Không trở về?

"Lục Sơn chỉ phun ra mấy chữ, không nói tiếp. Thạch Tiến nói –"Tổng tài sẽ trở về Manhattan."

"Đã cho lệnh tôi đặt vé máy bay, hai vé, trong đó có một vé của Đường Y Y."

Lục Sơn tiếp tục không nói gì.

"Tuyết rơi sao lạnh như vậy chứ?!

"Thạch Tiến xoa xoa tay, lướt di động. Anh đột nhiên nói một câu –"Chổ này không có trung tâm thương mại."

Hiệu quả cách âm của kính xe quả nhiên cực kỳ tốt, không có một âm thanh nào thoát ra ngoài.

Qua vài chục phút, cửa xe mở ra, không khí lãnh lẽo tràn vào, từ trong xe tràn ra hương vị đặc trưng sau khi hoan ái, hai luồng không khí không khí dần pha loãng.

Tần Chính bước xuống xe, một tay nhét vào túi quần, dựa vào thân xe hút thuốc, vẻ mặt anh toát ra một tia sung sướng sau khi đạt được mong muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!