Đường Y Y và Lưu Đình Vân bước ra từ toilet, chỗ ngồi trống không, không có người.
"Đi rồi?"
Mặt mày Lưu Đình Vân hớn hở, Đường Y Y lại cảm giác có một tia không tầm thường trong chuyện này.
"Đừng để ý."
Lưu Đình Vân lập tức vui vẻ như lúc ban đầu – "Chúng ta đi dạo phố."
Đường Y Y bị cô dắt ra ngoài.
Ánh sáng mặt trời ngày mùa đông ngắn, chẳng bao lâu sau màn đêm dần phủ xuống, khiến người ta trở tay không kịp.
Đường Y Y và Lưu Đình Vân ăn uống no say, cơ thể mệt mỏi co quắp ngồi trên ghế dài cạnh cầu, lúc này Tần Chính lại xuất hiện.
Anh mang Đường Y Y ra ngoài dạo một vòng, rồi lại mang về, bỏ vào lồng, nhốt kỹ.
Không khác gì nuôi chó mèo.
Nhìn thấy Tần Chính, toàn bộ vui vẻ của Đường Y Y đều tắt lụi, khi anh bước tới gần cô ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngấy quanh quẩn thân thể anh.
Xe dừng tại quảng trường, Đường Y Y đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy âm thanh vang lên cạnh tai – "Em lên phía trước ngồi."
Mắt cô mở ra, Đường Y Y không nhìn qua Tần Chính, cũng không hỏi thêm gì, cô bình tĩnh cầm lấy túi xách ngồi vào vị trí cạnh tài xế, đối với sự khác thường của Tần Chính không có một tia thắc mắc.
Một lúc sau, có một cô gái bước lại, Lục Sơn bước xuống xe, khom người mở cửa sau xe, cô gái cười nói cảm ơn, lập tức ngồi vào vị trí Đường Y Y vừa ngồi qua.
Không khí bên trong lập tức bị vẩn đục, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Cô gái lấy lọn tóc quăn trước ngực bỏ ra sau tai, trên vành tai trắng nõn là khuyên tai đính kèm bảo thạch màu lam hết sức hàm súc, có ý tứ.
Tay Tần Chính phủ lên bàn tay mềm mại của cô gái mò mẵm, mi mắt anh khép lại, không ai nhìn thấy cảm xúc bên trong là gì.
Đường Y Y đối với một màn phía sau xe giả vờ không thấy, buổi chiều cô đi dạo qua mấy con phố cùng Lưu Đình Vân, giày cao gót ma sát gót chân, cảm giác đau nhức ùn ùn kéo đến, lan tràn, khuếch tán từ bắp chân, lan qua từng thớ thịt.
Sau đó là cảm giác mệt mỏi ụp đến.
Che đi một cái ngáp, Đường Y Y lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, ngón tay thon mềm kẹp lấy một điếu thuốc, thỉnh thoảng cọ qua đôi môi đỏ mọng, động tác thành thạo, gợi cảm mê người.
Chìm trong hương vị nicotin, tinh thần của dầng nâng cao, suy nghĩ xem đêm nay mình sẽ ngủ ở phòng nào.
Hay là nghe theo lệnh đứng canh ở cửa, lỗ tai bị tra tấn, nghe tiếng gào khóc thảm thiết cả đêm.
Tần Chính là vậy.
Có rất nhiều biện pháp.
Bên trong xe, mùi thuốc lá hòa quyện cùng mùi nước hoa, hỗn hợp mùi hương khiến người khác không thể làm lơ, trong nháy mắt bao trùm không khí.
Cô gái dùng tay che mũi, nhẹ giọng ho khan.
Tần Chính mở miệng, giọng nói lạnh như băng – "Dụi thuốc đi.
"Đầu ngón tay Đường Y Y dúng tí sức, đóm lửa liền tắt đi. Cô vừa định tìm nước uống một ngụm, lại nghe thấy âm thanh của Tần Chính –"Xuống xe, khi nào hết mùi thuốc rồi bước lên."
Cửa xe phịch một tiếng.
Đóng kín lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!