Âm thanh Tần Chính vang lên, kèm theo tiếng thở dài thương cảm – "Có phải em cảm thấy khổ sở, bi thống, tuyệt vọng?
"Cô gái nằm trên giường nhắm mắt lại. Nhịp độ phập phồng trên cơ thể cô hết sức nhỏ, hô hấp nhẹ đến mức không nghe thấy được, sức sống yếu ớt hơi thở mỏng manh. Thật đáng buồn, thật vô vọng. Ánh mắt Tần Chính như khóa trên gương mặt tái nhợt của Đường Y Y, anh cực độ chán ghét bộ dạng của cô như vậy, giống như cô không để cái gì vào mắt, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì."Điếc?"
Đường Y Y không hợp tác trả lời, giống như người mất đi tri giác.
Đầu vai cô bị một nguồn sức lực lớn kiềm chế, bức bách cô rời khỏi giường, cưỡng chế cô nửa nằm nửa ngồi, sức lực ấy cũng không biến mất, ngược lại càng mạnh thêm khiến thân thể cô đau run rẩy.
Nhìn thấy đôi môi Đường Y Y run rẩy, khóe môi Tần Chính ngoéo lên một cái, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô – "Tôi còn tưởng rằng em quên mất cảm giác đau là gì rồi."
Lúc này cô còn không chịu nhìn anh, một bộ dáng bi quan chán đời, ngực Tần Chính giống như bị lửa đốt, anh quát lên ra lệnh – "Đường Y Y, mở mắt ra cho tôi!"
Giống như anh mong muốn, Đường Y Y mở hai mắt ra, nhìn sâu đôi mắt hình vòng cung xinh đẹp của cô không có một tia gợn sóng cảm xúc, không buồn không vui.
Cô rất khó chịu, nhưng không lộ ra một chút cảm xúc bi thương, cũng không rơi một giọt nước mắt.
Ông trời cũng không đứng về phía cô.
Cô trăm phương ngàn kế, hao hết tâm tư, mưu tính cho bản thân một con đường sống trong cõi chết, hai năm sau lại quay về điểm ban đầu.
Cô căn bản không có đường sống.
Hàm răng Đường Y Y cắn sâu vào thịt trong khóe môi, cô không thoát được người đàn ông này.
"Hai năm trước…
"- Tần Chính tóm chặt cằm của Đường Y Y, lòng ngực anh chấn động, vài tiếng cười lạnh bật ra từ cổ họng -"Tại sao em làm như vậy?
"Mí mắt Đường Y Y nhấp nháy một cái. Vì sao? Cô chưa từ bỏ ý định. Vốn cảm thấy một đời này nát be bét, cô liền sống như vậy, chậm rãi già đi, rồi chết đi. Cho đến khi trong một dịp công tác tình cờ, Đường Y Y gặp một đàn ông trung niên xa lạ, tự xưng là cha cô."Y Y, nhiều năm qua ba đến Tần gia rất nhiều lần thăm con, nhưng bọn họ không cho ba thấy mặt con, cũng không cho ba biết cuộc sống hiện tại của con ra sao.
"- ba Đường hết sức kích động, hốc mắt ướt át, nghẹn ngào nói –"Ba còn tưởng là con…"
"Còn tốt, may có ông trời phù hộ.
"Đường Y Y hờ hững nhìn người đàn ông trước mắt mình không kìm chế được, luôn miệng nói dối – vứt bỏ cảm giác áy náy trong lòng mình. Một màn như thế này, năm mười mấy tuổi cô còn ảo tưởng, nhưng chỉ thời điểm đó thôi. Lúc còn ngây thơ sáng lạn."Ông nói ông đi tìm tôi?"
"Có đi, ba có đi." Ông duỗi tay lau mắt – "Năm đó nếu không phải lâm vào đường cùng, bị ép đến cùng cực, ba cũng sẽ không…"
Ông nghẹn ngào, hơn hai mươi năm câu nói kia mới trong cổ họng bị mài mòn thốt ra không rõ, suýt chút bị cơn gió buốt lạnh nuốt mất – "Ba có lỗi với con."
"Mẹ con và em con đều rất nhớ con, cũng thường nhắc tới con, không biết con sốt tốt không."
Đường Y Y bỏ hai tay vào túi áo khoác, đối mặt với người đàn ông xa lạ nhưng có mối quan hệ máu mủ đột ngột xuất hiện này không làm cho cô cảm thấy một chút vui vẻ.
"Vì sao lại là tôi?
"Câu hỏi ở sâu trong nội tâm cô lộn qua lộn lại nhiều năm cuối cùng cũng được hỏi thành lời. Nếu như câu trả lời là"Con là con lớn, nên gánh trách nhiệm đó.
"thì chính là mất đạo đức, đối với đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, là trẻ nhỏ tư duy ý thức đều chưa hoàn chỉnh thì thật là không công bằng và vô cùng tàn nhẫn. Người đàn ông đứng trầm mặc một lát -"Em gái con từ khi sinh ra đã yếu đuối nhiều bệnh.
"Trong hai chọn một mãi mãi là điều tàn khốc. Do cô thân thể khỏe mạnh, đáng đời! Nhếch miệng cười, đường cong khóe môi đầy châm chọc, âm thanh của Đường Y Y thật nhẹ, giống như đan khắc chế –"Tôi còn có việc.
"Người đàn ông vội vàng muốn kéo Đường Y Y đi, nhưng lại bị cô lạnh nhạt tránh đi. Người đàn ông đứng đó đâm ra lúng túng –"Y Y, vậy con cho ba số điện thoại liên lạc đi."
Lưng người đàn ông cong xuống, giọng nói đã có chút ít ý tứ khẩn cầu.
Mi mắt Đường Y Y mở ra, trong nháy mắt có ý niệm hiện trong não, bành trướng nhanh chóng trong lòng, trong phút chốc bao trùm lý trí và ý thức, ảnh hưởng đến quyết định về cuộc đời của cô.
Cho đến khi cô kịp phản ứng, đã không kịp hối hận, chỉ có thể kiên trì ôm lấy một tia hi vọng – ông thật sự quan tâm cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!