Hai năm sau, thành phố C
Hơn bảy giờ tối, biển người đông đúc.
Nắng gắt cuối thu khiến cả thành phố nóng bức khó chịu.
Bên trong Phú Quý Viên, một cô gái mang theo mũ lưỡi trai đi qua từng cửa hàng trên tay cầm nữa xâu bánh mật, một tay cầm vài cái túi to, bước chân nhẹ nhàng, tùy ý.
Đi ngang qua một cửa hàng trà cụ, cô gái ăn hết phần còn lại của xâu bánh mật, cất bước đi vào.
Trong tiệm trang hoàng thoáng đãng, ông lão nhiệt tình cháo đón – "Cô gái, cô muốn mua gì? Xem tự nhiên nhé."
Từ dọc mũ nhìn xuống, cô gái có gương mặt gầy gò, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng đến trong suốt.
Một đôi mắt có thần lại sáng ngời, lưu chuyển mang theo tinh nhuệ cùng nét hàm xúc. Chỉ có người trải qua năm tháng sóng gió tôi luyện, lắng đọng lại mới toát ra loại khí chất thế này.
Trong tiệm không có khách nào khác, ông lão liền tháp tùng theo cô gái, đợi cô hỏi thăm. Mà cô gái chẳng hề đếm xỉa tới, chẳng hề nóng lòng.
Ông lão cho rằng hôm nay gặp phải dạng khách đi một vòng, rồi im lặng không tiếng động rời khỏi, xem ra có lẽ không bán được món hàng nào.
Đang định ngồi đến trên ghế dựa uống một ngụm trà, ông lão bên tai vang lên một cái thanh âm, tinh tế ôn nhu, rất êm tai - "Ông ơi, giúp con đem bộ này gói lại."
Ông lão khóe mắt chất đầy nếp nhăn - "Chao ôi, xong ngay!
"Cô gái không nói nhiều, chọn lấy một bộ trà cụ, hỏi giá cả, trả tiền xong, bỏ vào hộp, nhấc chân rời đi. Cả quá trình không đến năm phút. Có lẽ ông lão lần đầu đụng phải loại khách hàng dứt khoát thế này, ông vuốt vuốt mấy sợi râu, cảm thấy có chút kinh ngạc. Con trai ông lão từ trong nhà đem theo thức ăn ra cho ông, hiếu kỳ hỏi -"Ba, ba đứng cửa nhìn cái gì vậy?"
Ông lão chắp tay sau lưng - "Vừa rồi bán một bộ Thủy vân ảnh."
Người nam trung niên vừa nghe liền cao hứng - "Ba bán bao nhiêu tiền? Hàng còn nhiều hay không?"
Ông lão nói ra giá ông bán, ông vừa định nói không còn hàng, liền nghe con trai kêu lên.
"Ba, ba nhớ sai giá rồi!" Người nam trung niên nói - "Ba lấy khách hơn 200 đồng."
Ông lão bỗng chốc liền bối rối, đẩy vai anh con trai - "Nhanh nhanh, nhanh đuổi theo đi, còn trả lại tiền cho cô gái kia."
Người nam trung niên nhìn khắp bốn phía, đều là người - "Con lại không biết cô ấy trông ra sao, làm sao tìm được?"
Ông lão sững sờ, ông cũng không nhìn kỹ bộ dáng của cô ấy -
"Cô gái kia gầy teo cao cao, đội mũ màu xám, mặc T -shirt áo trắng, quần dài, khoảng hơn hai mươi tuổi."
Quần áo không có đặc điểm gì nổi bật, người nam trung niên đảo nhanh mắt tìm xem có ai đội mũ xám không, xanh trắng hồng có người đội, màu xám một cái cũng không có.
Bóng dáng cô gái sớm bị biển người nuốt mất.
"Không thấy người đâu." Người nam trung niên nói - "Lần tới nhìn thấy cô ấy, đưa lại tiền cho cô ấy là được."
"Chao ôi."
Ông lão không yên tâm, cầm quyển sổ nhỏ ghi vào, ông trong lòng băn khoăn, vô duyên vô cớ lấy thêm người ta hai trăm đồng tiền, cũng không biết lần sau là lúc nào.
"Không sao đâu ba, cô ấy một phân tiền cũng không mặc cả, có thể cho thấy cô ấy không để ý đến khoản tiền này."
Ông lão mặt nghiêm - "Không thể nói như vậy."
"Không được, con chạy đi tìm xem, nhanh đi!"
Người nam trung niên không có biện pháp với người cha cố chấp của mình, đem thức ăn để một bên, nhanh chân chạy vào trong đám đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!