Chương 28: Trở lại địa ngục

Trên đường xe cộ tới lui nối liền không dứt, biển người trong thành phố bắt đầu khởi động, lớp lớp khác nhau tụ tập về một hướng hay tản ra hướng khác.

Bên trong xe chật chội, hai người đàn ông trưởng thành chạm trán nhau. Vì một người con gái.

Một người sắp ba mươi tuổi, một người sắp bốn mươi. Trong thời điểm này không phải so sánh nhau hơn kém mười cái xuân thu, mà còn so sánh trải nghiệm nhân sinh, sâu hơn nữa là khí phách đàn ông.

Lục Khải Chi không nói một lời.

Từ khi nhìn thấy những người này đi về phía mình, tuy là nhìn bề ngoài như mời mộc nhưng thật sự là mang tư thái cưỡng bức nói với anh có người muốn gặp anh. Anh lập tực đoán được đó là mệnh lệnh của ai.

Cả thành phố này, người có thể không để Lục gia vào mắt chỉ có Tần Chính.

Từng mảng từng mảng sương mù trắng dựng đứng, Tần Chính dựa người vào ghế da, sống lưng ngửa ra sau, toàn thân có xu hướng tản ra khí chất đế vương.

"Nghe thuộc hạ của tôi nói, bác sĩ Lục không vui vẻ lắm khi đến đây.

"Đầu lưỡi Lục Khải Chi quét quanh thành miệng, trong miệng mùi rỉ sắt còn rất đậm. Người ra tay với anh là Lục Sơn, bất quá chính là vì Tần Chính nhìn anh không vừa mắt, bất kể vì cuộc điện thoại tối hôm qua hay là việc anh tiếp xúc với Đường Y Y. Mẹ nó! Lục Khải Chi rất ít khi nói tục cũng có lúc bạo phát. Mí mắt Tần Chính nửa khép, gương mặt kia góc cạnh rõ ràng lập lờ trong sương khói nhìn không rõ."Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, phân biệt không rõ quyền sở hữu, nhưng người lớn còn phạm sai lầm loại này, thì không hợp lý, anh nói có đúng không? bác sĩ Lục?"

Thái dương giật nhẹ, Lục Khải Chi cười lạnh trong lòng.

"Quyền sở hữu?"

Giọng điệu anh ôn hòa, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng – "Đó là từ để hình dung đồ vật, không phải dùng cho một con người."

Đường Y Y ở cạnh người đàn ông này, cho đến bây giờ cô chưa từng được sống như một con người, được sự tôn trọng xứng đáng và tự do đáng có.

Cho nên cô mới trốn chạy.

Điểm này không chỉ là Lục Khải Chi, mà bất kỳ người nào quan sát đều thấy được.

Bầu không khí trong xe bỗng dưng sắc bén, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt, giương cung bạt kiếm.

Thần kinh Lục Khải Chi căng thẳng, anh thừa nhận – Tần Chính là người khó giải quyết nhất anh từng gặp.

Kẻ đáng sợ nhất là kẻ điên.

Đôi mắt đen âm u lạnh lẽ của Tần Chinh khẽ híp lại, anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười – "Lục lão Tiên sinh khỏe không?"

"Tôi về nước không bao lâu, thì Lục lão Tiên sinh có mời tôi một bữa đặc sản Phúc Thành."

Lục Khải Chi nheo mắt lại.

Chuyện này cha anh chưa từng nói với anh bao giờ.

Anh nhìn kỹ Tần Chính để xác định câu nói kia là thật hay giả, một lát sau, anh nhận được kết quả.

Vẻ khinh thường hiện lên trên mặt đối phương.

Tần Chính đột nhiên lấy ra một túi giấy, tiện tay ném qua.

Lục Khải Chi duỗi tay đón lấy, mở ra xem xét bên trong, ánh mắt anh nhanh chóng co rút lại, đồng tử sâu thẳm.

Sớm đoán biết Tần Chính có chuẩn bị mà đến, nhưng anh đánh giá thấp năng lực và sự ngoan tuyệt của đối phương.

Chỉ riêng những gì anh vừa trông thấy, cũng có thể làm cho Lục gia long trời lở đất.

Tần Chính thương cảm thở dài – "Viện kiểm sát nếu nhận được vật này, cha anh nửa đời sau sẽ nghỉ dưỡng trong tù.

"Sắc mặt Lực Khải Chi âm trầm. Tác phong làm việc của cha anh từ trước đến anh đều đoan chính, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện hồ đồ, nhưng chứng cứ bày ra trước mắt vô cùng xác thực, chiêu thức vu hãm của Tần Chính một giọt nước còn không lọt. Anh nhắm mắt lại –"Điều kiện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!