Chương 27: Ám ảnh khống chế vặn vẹo

Xe chạy được nửa đường, dừng lại ở một góc khuất không người, Thạch Tiến và Lục Sơn mở cửa xe bước xuống, đi ra xa xa.

Hai người một đứng một ngồi bên cạnh.

Thạch Tiến lấy bao thuốc lá ra, ánh mắt như muốn hỏi Lục Sơn, nhưng người kia không có phản ứng, anh rít một hơi thuốc, giọng điệu chắc chắn – "Ít nhất cũng phải hết hai điếu thuốc.

"Người trên xe không biết thời gian qua như thế nào, nhưng người ngồi trên đường biết rõ thời gian bao lâu. Lục Sơn im lặng. Thạch Tiến nhìn trời phun ra một làn khói trắng –"Tối nay có thể mưa lớn.

"Lục Sơn vẫn im lặng. Thạch Tiến đột nhiên nở một nụ cười tươi tắn, không rõ nghĩa, giống như đang kiêng kỵ một điều gì đó –"Cậu đoán xem Đường Y Y có thể nhớ lại mọi chuyện trước kia không?"

Lục Sơn chăm chú nhìn những chú kiến đang lật một tảng đá trên đường – "Tôi đoán có.

"Anh rũ mi xuống, mắt chỉ mở ra vài phân không dễ nhìn được anh đang nghĩ gì. Mây đen giăng đầy chân trời, tầng tầng lớp lớp, âm thanh Thạch Tiến trầm thấp –"Cậu đoán thêm một chút nữa, Tổng tài có khả năng ôm được người đẹp về không?

"Lục Sơn vẫn im lặng như trước. Lần này đến lược Thạch Tiến cũng không nói thêm lời nào. Sau khi hết ba điếu rưỡi thuốc, Thạch Tiến nhận được điện thoại, anh đứng lên, chân tê rần."Tổng tài nói tôi đi qua trung tâm thương mại một chuyến."

Dứt lời, Thạch Tiến đem thuốc lá nghiền dưới chân, nhìn Lục Sơn nghiêm túc không nói một lời đứng đối diện – "Nói chuyện với cậu chán chết được!"

Khi anh vừa vào SLM, cảm thấy thật tò mò về Lục Sơn, cầm đầu một đám người, đều có sức mạnh và thân thủ hơn người, cùng là đàn ông, anh cũng muốn mình như vậy.

Cho đến một lần, Thạch Tiến tận mắt nhìn thấy Lục Sơn xử lý một mạng sống sờ sờ như thế nào – thủ đoạn tàn nhẫn, vẻ mặt hờ hững.

Sau này khi gặp lại Lục Sơn, theo phản xạ có điều kiện anh ngửi được mùi máu tanh, sợ hãi đến mức tay chân lạnh cóng.

Sau một thời gian dài tiếp xúc số lần càng nhiều, anh phát hiện ra nếu không có lệnh của người đàn ông kia, thì Lục Sơn cũng là một người bình thường, chỉ là hơi ít nói, giống như một tảng đá vừa khô vừa cứng.

Tránh ra vài bước, Thạch Tiến lùi về phía sau, ở cạnh tai Lục Sơn nói một câu, hài lòng chứng kiến con người không có biểu cảm gì đổi sắc mặt.

Thạch Tiến nói:

Đừng nên có suy nghĩ không nên nghĩ, cẩn thận mất mạng!

Lái đến trung tâm thương mại gần đó, Thạch Tiến quen thuộc báo ra kích cỡ.

Đường Y Y đến khi nào có thể phối hợp một chút đây?! Cứ theo cái đà này, Tổng tài quan tâm, anh cũng quan tâm không kém.

Khi đó cũng không đến nỗi mỗi lần đều xé hư y phục.

Anh cảm thấy mình cũng không cần phải làm công việc chuyên môn của mình nữa.

Nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu những mẫu váy mới, Thạch Tiến khoát khoát tay – "Lấy quần."

Dáng người của Đường Y Y như vậy, mang mảnh vải rách trên người đều khiến đàn ông chịu đựng không nổi, nếu như mặc váy ngắn, lộ ra cặp chân dài, Tổng tài làm gì Đường Y Y anh có thể tưởng tượng tới được, và có thể xử lý anh như thế nào anh cũng có thể tự mình hiểu được.

"Quần dài."

Thạch Tiến bổ sung thêm một câu – "Chọn loại vải vóc tốt một chút, khó xé!"

Bởi vì Thạch Tiến dùng giọng điệu nghiêm túc để nói, không có chút ý tứ đùa giỡn nào nên vẻ mặt của nhân viên phục vụ chuyển biến từ giống như lọt vào mê cung đến nghiêm túc giúp anh lựa chọn.

Mang quần áo trở về, Thạch Tiến bước lại gần Lục Sơn, đứng gác cạnh chổ Lục Sơn.

Bên trong xe, Đường Y Y thay đổi trang phục, cuối đầu cài nút áo, hai chân cô cuộn lại, đầu ngón chân và lưng bàn chân bị bàn tay to lớn bao lấy.

Mắt Tần Chính khép phân nữa, lòng ngón tay vô thức vuốt nhẹ, cảnh này vào mắt Đường Y Y, anh giống như một con sư tử mạnh mẽ được ăn uống no đủ, đang tiến vào trạng thái liêm diêm.

"Hoa tai bị rớt?"

Đường Y Y đang lò dò tìm xung quanh ghế ngồi – "Uhm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!