Chương 26: Thất tình

Thành phố Y, chung cư Hoa Sen.

Tôn Viễn bước lên lầu năm, vừa định lấy chìa khóa mở thì thấy một người đứng gần cửa, anh ngẩn người.

"Đình Vân? Sao em lại đến đây?"

Lưu Đình Vân không trả lời.

Đèn cảm ứng bỗng dưng tắt, cô nhìn Tôn Viễn chằm chằm, giống quỷ.

Tôn Viễn giậm mạnh chân, ánh sáng yếu ớt len vào không thấy được bao nhiêu, anh bước lại bên cạnh mở cửa – "Em ăn cơm chưa?

"Cửa mở ra, người vẫn đứng đó, Tôn Viễn mơ hồ cảm thấy bất ổn, nhưng chủ quan xem nhẹ, anh kéo Lưu Đình Vân vào bên trong, giống như trước kia, xoa xoa tóc cô, ôm cô bước vào phòng ngủ. Cho đến khi môi Tôn Viễn áp đén, Lưu Đình Vân né anh, cô quay đi, sắc mặt vặn vẹo, giống như đang ngửi phải một mùi vị kinh tởm. Tôn Viễn chống người đứng dậy –"Ở phim trường có ai khinh bỉ em phải không?

"Lưu Đình Vân bỗng dưng dang hai tay ra ôm lấy Tôn Viễn từ sau lưng. Thấy cô như vậy, Tôn Viễn nghĩ suy đoán của mình đã đúng, khe rãnh giữa chân mày càng sâu thêm –"Trước kia anh đã nói với em, rất nhiều người muốn làm diễn viên, nhưng người có thể nổi tiếng rất ít, em đã kiên trì nhiều năm như vậy, nếu cảm thấy không được thì buông tay đi."

"Là con gái, em có thể mở cửa hàng, kinh doanh trang phục, đồ trang sức đeo tay, hoặc là thực phẩm, bản thân mình tự làm chủ so với việc ngụp lặn trong giới kia tốt hơn nhiều, không bị ai coi thường."

Gương mặt Lưu Đình Vân chôn trong ngực Tôn Viễn – "Anh cũng biết, đó là ước mơ của em."

"Phải." Tôn Viễn nói –

"Có thể theo đuổi giấc mơ, nhưng cũng không nên vì vậy mà làm cuộc sống của mình trở nên rối loạn. Em đã nghĩ chưa? Bởi vì em đi quay phim, hai chúng ta gặp nhau thì ít mà xa thì nhiều."

Giọng nói Lưu Đình Vân cất lên, không nghe ra tâm tình không ổn định – "Khi anh quen em, em cũng đi quay phim, nếu không thể tiếp nhận cuộc sống của em, sao lại đeo đuổi em?"

Sắc mặt Tôn Viễn đen xuống – "Em đến đây là để gây gỗ với anh phải không?"

"Vì sao mỗi lần nói chuyện em đều cương quyết như vậy? Anh nói đi nói lại nhiều lần, có lần nào em nghe chưa?!"

Phát hiện giọng nói của mình có chút lớn, Tôn Viễn không lên giọng nữa – "Em suy nghĩ cẩn thận lại đi, anh đi nấu mì cho em.

"Anh đanh mặt bước vào trong, Lưu Đình Vân vẫn giữ thư thế cũ, không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, Lưu Đình Vân ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn người duy nhất có một đoạn tình cảm với cô trong suốt quảng đời của mình đến thời điểm hiện tại, anh mang đến cho cô nhiều cái đầu tiên trong đời, nói muốn cùng cô nắm tay đến già."Tôn Viễn, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"

Tôn Viễn khựng lại một chút – "Mấy năm rồi."

Lưu Đình Vân vẫn nhìn anh – "Sáu năm lẻ tám tháng."

Tôn Viễn cười ra tiếng, dùng giọng điệu hâm mộ nói với cô – "Trí nhớ của em tốt hơn anh."

Lưu Đình Vân ngồi dậy, một phát bắt được tay Tôn Viễn – "Sao anh không đeo nhẫn trên tay?"

Đáy mắt chợt lóe, Tôn Viễn đưa ra lý do đầy đủ – "Anh muốn vẽ, đeo nhẫn áp vào tranh không tiện, nên gỡ ra bỏ trong ngăn kéo."

Lưu Đình Vân hỏi anh – "Bỏ trong ngăn kéo nào?"

"Khuya như vậy." Tôn Viễn nói – "Ngày mai lại tìm, ở trong nhà thôi, cũng không mất được."

Lưu Đình Vân lại kiên quyết – "Em hiện tại phải tìm cho ra."

Tôn Viễn nhíu mày có thể kẹp chết một con ruồi – "Đừng cố tình gây sự không được sao? Mì nếu em không ăn liền sẽ nở trương lên.

"Lưu Đình Vân bắt đầu lục lọi từng ngăn kéo. Tôn Viễn nheo mắt, dùng sức đẩy cô ra. Không kịp chuẩn bị, thân thể Lưu Đình Vân lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa đầu va vào giá áo bằng gỗ. Tôn Viễn nhếch môi –"Em ăn mì đi, anh tìm cho."

Lưu Đình Vân nhìn anh lục tung mọi thứ lên.

Tim thật lâu, Tôn Viễn mới tìm được nhẫn. Lưu Đình Vân cầm nhẫn trước mắt, nhìn thấy một lớp bụi, không biết chiếc nhẫn này bị vứt vào xó đã bao lâu rồi.

Cô lại mò chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình, lúc trước Tôn Viễn không có tiền, mua một đôi nhẫn trơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!