Chương 20: Đem người để dưới mí mắt

Tần Chính đứng im tại chỗ, ánh mắt vẫn còn chạy khắp người Đường Y Y, không đếm xỉa nói – "Thế nào?"

Tiết Ngũ bước đến bên cạnh anh, duỗi cổ nhìn theo hướng Tần Chính nhìn, chậc lưỡi nói – "Đem người để dưới mí mắt, cảm giác rình coi như thế nào?"

Tần Chính lạnh nhạt nói – "Không có gì đặc sắc.

"Tiết Ngũ xụ mặt xuống, vậy còn nhìn chăm chăm người ta làm gì? Anh đem túi văn kiện trong tay đưa cho Tần Chính –"Tớ bảo đảm, cậu xem thông tin bên trong sẽ giật mình.

"Đuôi lông mày Tần Chính khẽ nâng lên, duỗi tay nhận cả tập tài liệu nặng trịch. Nội dung chi chít trên chồng giấy chui vào mắt anh, mặt anh thủy chung không biến sắc, đem tập tài liệu thả lại bàn, tay mân khóe môi, đường cong chậm rãi được vẽ ra, nụ cười đen tối không rõ nghĩa. Tiết Ngũ trừng mắt –"Mẹ kiếp, cậu không khiếp sợ?"

Tần Chính vẫn giữ tư thái anh đây nắm tất cả trong tay – "Hắn ta tiếp cận cô ấy cũng không phải là trùng hợp."

Tiết Ngũ mò một điếu thuốc ngậm vào miệng, nở nụ cười du côn nói – "Cậu nếu không phải là anh em với tớ, nhìn cái mặt ngông cuồng của cậu tớ thật sự không ưa nổi."

Tần Chính cười xùy – "Như nhau."

"…" Tiết Ngũ rít mạnh một hơi thuốc, nuốt mây nhả khói – "Ai mà đoán được đại sư thôi miên Chương tiên sinh trước khi chết có đệ tử.

"Hai năm trước Lục Khải Chi về nước, làm việc ở một bệnh viện nhi, danh tiếng rất tốt, được mọi người kính trọng, nhưng không ai biết, anh ta còn am hiểu thuật thôi miên, hơn nữa là đệ tử của một đại tông sư. Biết bao vinh quang. Nếu như mọi người trong giới biết điều này, chính là một viên đá nhỏ khơi dậy ngàn tầng sóng, phong ba dư luận kịch liệt, có thể kéo dài từ cuối năm nay qua năm tới."Lúc này tớ chỉ điều tra được thời gian đó Chương lão tiên sinh ở cùng với Lục Khải Chi, chỉ là không biết người dụng thuật thôi miên cho Đường Y Y là anh ta hay là Chương lão tiên sinh."

Tần Chính mở miệng – "Là Lục Khải Chi."

Tiết Ngũ không đồng tình – "Nhưng tớ lại nghĩ là Chương lão tiên sinh?!"

"Có thể thành công treo đầu dê bán thịt chó, đem nhân sinh của một người đều thay đổi, không thể nào là một người không đủ kinh nghiệm làm được?!

"Tần Chính không bình luận đúng sai. Lục Khải Chi là Lục gia trưởng tử, có thể xem là thân thế hiển hạch, nhưng trong mắt anh không là gì cả. Có thể không kiêng nể gì chuyển đến cư xá của Đường Y Y, lấy cớ mèo trắng mèo đen làm quen cô ấy thì nhất định trong tay có tiền vốn để đặt cược. Trừ sự kiện hai năm trước thì không có khả năng khác."A Chính, cậu nói…" Tiết Ngũ thở dài một tiếng, anh sờ sờ cằm – "Hai năm trước Đường Y Y thiết kế cục diện tinh vi bao nhiêu?

"Tần Chính lại nhìn qua phòng làm việc đối diện, cô gái ấy mệt mỏi, ngáp, dụi mắt, lại duỗi người, hooc môn nữ tính và mười phần đường cong lộ ra không sót một phần. Khi Tiết Ngũ duỗi người nhìn sang, anh nâng tay lên đẩy bả vai Tiết Ngũ ra, không muốn người khác nhìn thấy cảnh này. Bả vai đột ngột bị đẩy, lực còn đặc biệt mạnh, Tiết Ngũ lảo đảo –"F*ck, cậu làm gì vậy?"

Tần Chính nhướn mày – "Mời cậu uống trà."

Nói xong, anh ấn điện thoại nội bộ – "Bưng vào hai chén trà."

Tiết Ngũ sửa sang lại quần áo, ngồi vào ghế dựa, nhịp nhịp điếu thuốc còn phân nửa vào gạt tàn – "A Chính, cậu có phải đặc biệt kiêu ngạo không?

"Người chính tay mình bồi dưỡng, lại có mưu lược và can đảm như vậy, dù thế nào cũng có một chút cảm giác tự hào. Mặt Tần Chính không chút thay đổi, đôi mắt xẹt qua cảm giác mất mát –"Cậu có thể thử xem cảm giác bị người thân cận phản bội ra sao."

Tiết Ngũ buông tay –

"Thôi, ngừng! Tớ chỉ sợ mình nhịn không cho người đó một nhát dao."

Lời anh vừa nói xong, cửa vừa vặn mở ra từ bên ngoài, tiếng giày cao gót lộc cộc bước đến gần.

Lúc bưng trà vào Đường Y Y nghe được nửa câu sau, đặc biệt là khoảnh khắc Tiết Ngũ xoay người nhìn về phía cô, giống như là nói cho cô nghe.

Cô ôn hoà nói - "Tiết Thiếu.

"Từ mũi Tiết Ngũ phát ra một âm tiết đơn giản, bộ dạng bí hiểm. Đường Y Y đặt chén trà xuống, trầm mặc thu tay lại, chuẩn bị bước ra ngoài."Tổng Tài, nếu không có việc gì, tôi ra ngoài có việc."

Tần Chính lạnh nhạt hỏi – "Em bận việc gì?

"Bỗng chốc Đường Y Y không kịp phản ứng, sửng sốt. Tiết Ngũ thấy cô như vậy lập tức lấy tay che miệng, ngừng cười."Tôi hỏi em.

"- Ngón tay Tần Chính gõ nhịp trên mặt bàn, trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức, không dễ dàng phát giác –"Em bận rộn cái gì?

"Khóe mắt Đường Y Y giật giật rất nhẹ, lông mi cô rũ xuống, quầng thâm màu xanh càng hiện lên rõ ràng, hôm qua cô gặp ác mộng, vừa rồi còn ngáp liên tục. Lát nữa cô định cùng Lý Mi đến phòng giải khát ngồi một lát lấy lại tinh thần."Có liên quan đến hợp đồng ngày hôm qua, một số tài liệu cần chỉnh sửa lại một chút."

Nhìn cô lạnh nhạt nói dối, Tần Chính bỗng dưng đứng dậy, xoải bước lại gần cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!