"Cậu nhìn gì vậy Y Y?"
Đường Y Y lùi về phía sau, mặt mày tỉnh rụi – "Không có gì."
Cô ngồi cạnh Lưu Đình Vân, bên ngoài thần thái tự nhiên nhưng trong lòng đang sa vào trầm tư, khi Lục Khải Chi dựa lại gần cô cũng không phát giác.
"Nhìn Phú Quý xem thật là ngoan ngoãn, cò lẽ là đang nhớ em."
Nghe thấy giọng nói như đang trấn an của Lục Khải Chi, Đường Y Y cầm ly nước lên, đồng thời nói – "Có lẽ là vậy, bình thường khi tan sở em luôn về nhà."
"Cũng không phải vậy."
Lưu Đình Vần nhìn nhìn Phú Quý – "Y Y, lần này cậu đi công tác, lại còn ở lại thành phố A, Phú Quý có lẽ cho rằng cậu không cần nó nữa."
Lục Khải Chi nhướng mắt lên, giọng ấm áp nói chuyện với Đường Y Y – "Sau này khi đi công tác em có thể đem Phú Quý gởi qua bên anh.
"Trong giọng nói đầy vẻ tự nhiên, có cảm giác nhu hai người họ quen biết lâu năm, động tác uống nước Đường Y Y khựng lại. Cô nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Lục Khải Chi, nhìn thấy tia ảo não trên gương mặt chữ điền. Ảo não cái gì… Bầu không khí xung quanh ngày càng cổ quái. Lưu Đình Vân cười ái muội –"Vậy thì tốt biết mấy Y Y nhỉ?!"
Tốt cái đầu cậu, Đường Y Y liếc cô.
"Phú Quý.
"Chú mèo béo trắng nghiêng đầu lệch qua, bỗng chốc nhảy lên đùi Đường Y Y, nằm vật xuống. Bỏ ly nước xuống, Đường Y Y xoa bụng nó –"Lần sau không được phép chạy lung tung, biết không?!"
Cọ cọ tay Đường Y Y, Phú Quý thoải mái khẽ nheo cặp mắt tròn xoe lại.
"Cậu không biết đâu!" Lưu Đình Vân nhếch miệng – "Đêm qua cậu không về nó liên tục nằm ở bên bệ cửa, giống như oán phụ vậy."
"Tớ nhìn thấy nó đáng thương, có lòng tốt bước quá định ôm nó về phòng vuốt ve cho nó yên lòng, nhưng không ngờ nó lấy móng vuốt cào tớ, thiếu chút nữa rách da."
Khóe miệng Đường Y Y giật giật, không biết có chuyện gì giữa Lưu Đình Vân và Phú Quý, Phú Quý thường xuyên nhe răng trợn mắt với Lưu Đình Vân, không gần gũi cô ấy.
"Đồ mèo béo không có lương tâm!"
Lưu Đình Vân nhìn qua Lục Khải Chi, vẻ mặt tươi cười – "Lục Tiên Sinh, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.
"Lục Khải Chi ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, gió thổi luồng qua mái tóc đen trên trán, trong đôi mắt đen như mực hình dáng mảnh mai như ẩn như hiện. Anh không nói gì, nhìn chăm chú vào người kia, ánh mắt ôn nhu, nhập thần. Đường Y Y không thể ngồi thêm nữa, cô ôm Phú Quý đứng lên –"Chúng tôi về trước."
Lưu Đình Vân phản ứng chậm nửa nhịp – "Hả? Sao? Về về.
"Lục Khải Chi rũ mắt xuống, xẹt qua mèo đen đang quỳ rạp trên đất, mèo đen nhìn anh, bước về phía chân Đường Y Y, lắc lắc cái đuôi. Phú Quý liền kích động không thôi, hướng về mèo đen kêu meo meo. Đường Y Y không còn lời gì để nói, bật thốt ra –"Không phải là không gặp nữa, sao lại giống như sinh ly tử biệt thế này."
Lưu Đình Vân kế bên phụ họa – "Đúng vậy, ở cùng một cái chung cư, nhất định sẽ thường xuyên gặp mặt."
Lục Khải Chi gật đầu – "Đúng vậy."
Anh lại nhìn qua Đường Y Y – "Nghe Lưu tiểu thư nói em thường chạy bộ buổi sáng ở Hoa Viên, anh cũng có thói quen giống em, sau này chúng ta chạy cùng nhau được không?
"Vẻ mặt ôn nhuận, làm người khác khó lòng cự tuyệt. Đường Y Y vụng trộm trừng mắt với Lưu Đình Vân –"…Được.
"Không cần nói thêm gì, cô tăng nhanh bước chân, Lưu Đình Vân cũng bước theo cô. Khi cửa thang máy vừa đóng lại, Lưu Đình Vân hạ thấp giọng –"Y Y, Lục Khải Chi có âm mưu quấy nhiễu cuộc sống độc thân của cậu."
Đường Y Y mím môi - "Vậy mà cậu còn bán đứng tớ."
"Thông cảm cho tớ." Lưu Đình Vân đỡ trán – "Tớ bị trúng mỹ nam kế."
Đường Y Y – "…"
"Anh ta gọi tớ là Lưu tiểu thư, nhưng gọi cậu là Y Y." Lưu Đình Vân chậc chậc hai tiếng – "Nếu không biết người ta còn tưởng là hai người quen nhau lâu lắm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!