Trong phòng ngủ rèm cửa sổ kéo kín, ánh sáng yếu ớt mờ tối, trên giường ngủ siêu lớn nhô lên một ụ giữa đống mền gối trắng tinh. Người nằm phía dưới hoàn toàn bị phủ kín, không lộ ra dù là một sợi tóc.
Mùi i-ốt thoảng trong không khí, Trương Tiểu Huy đẩy gọng mắt kính trên sóng mũi, mắt cô đảo qua giỏ rác bên giường thấy được bông gòn y tế và khăn giấy dính máu.
Hai thứ đồ này hết sức bình thường, ở gần nhau cũng không kỳ lạ quý hiếm nhưng khi xuất hiện trong căn phòng ngày khiến trong lòng Trương Tiểu Huy cả kinh.
Anh cô nói muốn Đường Y Y nhớ lâu một chút, nhớ đến lời anh ấy thốt ra da đầu cô liền run lên.
Khựng lại một chút, Trương Tiểu Huy mở công tắc đèn, bước gần lại giường – "Chị Y Y."
Không có tiếng trả lời.
"Trong lòng anh của em, chị không giống những người khác, chị Y Y, thật ra anh của em đối với chị…"
Mền đột nhiên bị vén lên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Đường Y Y lộ ra dưới ánh đèn, cô lạnh giọng cắt đứt lời của Trương Tiểu Huy – "Đủ rồi!"
Trương Tiểu Huy kinh ngạc nhìn biểu tình phản cảm trên mặt Đường Y Y.
Cô nghe nói tình trạng của Đường Y Y, thay đổi toàn bộ nhân sinh quan, nhưng cô chưa biết cụ thể như thế nào, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ đối phương vô cùng bài xích anh trai mình.
Chán ghét cực độ.
Bầu không khí nhất thời lúng túng.
"Em là Trương Tiểu Huy, là em gái Tần Chính.
"Âm thanh truyền đến tai vô cùng ấm áp, Đường Y Y nhắc mí mắt lên nhìn người con gái xa lạ trước mặt. Gương mặt khéo léo, cằm dịu dàng, mặt mày ôn nhu, cho người khác cảm giác thân thiết không lạnh lùng giống như Tần Chính. Cảm xúc công kích trong lòng Đường Y Y giảm xuống, thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng một chút, cô nhếch miệng, cười mỉa mai. Cô gái này cũng như những người khác, nghĩ cô chính là người con gái kia."Tôi không phải cô ấy."
Trương Tiểu Huy nhíu mày – "Vì sao chị nghĩ vậy?"
Đường Y Y nghiêm nghị nói – "Tôi có phải cô ấy hay không chẳng lẽ chính bản thân mình lại không biết?"
Trầm ngâm trong chớp mắt, Trương Tiểu Huy nói một cách sâu xa – "Đôi khi có những chuyện không giống như bề ngoài chúng ta nhìn thấy.
"Bầu không khí một lần nữa cứng ngắc. Trương Tiểu Huy quan sát Đường Y Y, từ gương mặt cô không nhìn ra điều gì khác thường, không biết tình huống cô tốt xấu ra sao."Cô…có thể cho tôi biết một chút về người con gái kia không?"
Trương Tiểu Huy ngẩn người khi nghe câu hỏi thốt ra từng miệng Đường Y Y, cô trả lời lại càng làm Đường Y Y cảm thấy ngoài ý muốn – "Em cũng không biết gì nhiều.
"Năm cô được đón tới Manhattan thì Đường Y Y đã ở bên cạnh cô, còn những chuyện trước kia ra sao thì cô không rõ ràng. Cô cũng tò mò chuyện xảy ra, nhưng không thăm dò được. Trương Tiểu Huy bước ra ngoài, lúc bước vào cầm theo di động, trượt mở ra một tấm hình đưa cho Đường Y Y xem."Tấm này là chụp chung lúc em kết hôn."
Trong hình, Tần Chính mặt một bộ vest đen, một cánh tay ôm một cô gái mặt váy trắng dài, anh hơi cuối đầu môi kề sát bên tai cô ấy, giống như đang nói điều gì vào tai cô, trên bàn tay của cô gái có một cánh hoa hồng đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh xung quanh.
Chị Y Y không phải là người thích nói nhiều và tham gia vào những nơi náo nhiệt, chị ấy rất lợi hại, biết rất nhiều ngôn ngữ, có khả năng gặp qua là không quên, khả năng nấu nướng tương đương đầu bếp bậc thầy, là người chú trọng nguyên tắc, khả năng làm việc siêu cường, đầu óc tỉnh táo, em chưa khi nào gặp chị ấy hoảng loạn, trong cuộc sống của chị ấy … anh của em là trung tâm."
"Sau hai giờ chiều, chị ấy thường pha cho anh của em một bình trà, rồi ngồi cạnh anh em xem tạp chí, khi anh của em cần ý kiến của chị ấy, chị ấy có cầu tất ứng, phân tích thấu triệt…
"Nghe xong lời miêu tả của Trương Tiểu Huy, Đường Y Y cảm thấy may mắn, nụ cười thoáng lướt qua. Cô và cô gái có tên Đường Y Y chính là hai người khác nhau. May mắn là mặt nào cô cũng kém hơn cô ấy."Tôi nghe nói cô ấy phản bội Tần Chính.
"Trong lời Đường Y Y thốt ra đầy vẻ châm chọc, nếu sống bên nhau tốt đẹp, thì tại sao lại ra nông nổi như hôm nay. Trương Tiểu Huy khẽ thở dài, không phản bác được gì. Cô không có cách nào thay anh cô nói rõ chuyện này được, vì anh cô đối xử với chị Y Y không bình thường và anh ấy còn xem là đương nhiên."Không nói được gì?"
Đường Y Y nhắm mắt lại – "Trương tiểu thư, qua lời cô kể tôi và cô ấy không có bất kỳ mối liên quan nào."
Ấn đường Trương Tiểu Huy nhăn lại, bản thân Đường Y Y bài xích anh cô, nội tâm cô ấy cự tuyệt cùng anh cô có bất kỳ mối liên hệ nào, giống như…thôi miên bản thân.
Trương Tiểu Huy có chút hiểu được suy nghĩ này của cô ấy, thí dụ như cô muốn rời bỏ một vật gì đó, không muốn tiếp xúc, dưới áp lực tâm lý bản thân cô sinh ra bản năng khi nghĩ tới vật kia liền chán ghét không chịu nổi.
Không biết việc này có liên quan đến việc chị Y Y mất đi trí nhớ không?!
"Cô đã cảm thấy một số chuyện quái dị không hiểu nổi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!