Chương 13: Quỷ dị

Xe vững vàng chạy băng băng qua đêm mưa như một thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn, chia màn mưa ra làm hai.

Đường Y Y và Lưu Đình Vân ngồi ở ghế sau, Phú Quý nằm sấp trên đùi cô, con mèo đen thì nằm bên cạnh đầy sang chảnh và cao quý, đôi mắt màu vàng kim của nó nhìn về phía trước không để ý tới Phú Quý dù chỉ một chút.

"Đúng là đẹp trai và khí chất!

"- Trong lòng Lưu Đình Vân thầm thản thốt, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp hình nó lại. Chú mèo đen vô cùng kênh kiệu khép mắt lại. Khóe miệng Lưu Đình Vân giật giật! Ánh sáng không tốt, điện thoại của cô cũng là loại bình thường nên khi chụp xong chỉ thấy được một vật thể hình tròn đen thùi lùi. Chụp thêm mấy tấm, mèo ta còn ra vẻ"Anh đây chỉ im lặng thôi cũng đùa bỡn được cô"

Cất di động vào túi đầy tiếc nuối, khóe mắt Lưu Đính Vân liếc qua Đường Y Y.

Đường Y Y đang nhắm mắt dưỡng thần, tóc đen mun, mặt trắng tái, môi không một chút sắc hồng, nếu không phải dưới xương quai xanh xinh đẹp ngực cô đang phập phòng sẽ cho người khác cảm giác không còn sinh khí

Lưu Đình Vân nhíu mày, có đôi khi cô có cảm giác mình không nhìn thấu Đường Y Y, cô ấy hết sức thần bí, nhưng không nói được là thần bí ở điểm nào.

Bầu không khí bên trong xe có chút khó chịu, chỉ có tiếng nói ngọt ngào phát ra từ bản chỉ dẫn nhắc nhở phía trước có bao nhiêu ngõ quẹo trái, quẹo phải.

Cần gạt nước đong đưa qua lại, Lục Khải Chi cầm một cái khăn lông màu xanh lau kính, mở radio.

Một tình ca tiếng Anh dịu dàng được phát ra.

Một người đàn ông hát, giọng hát khàn khàn, thong thả, như là đang tâm tình tự truyện của anh ta với thính giả.

Khi xưa anh quen một người con gái, qua một đoạn thời gian, một phần tình yêu, một lời hứa nẹn.

Mười ngón tay đan xen, mãi mãi bên nhau.

"Meo meo ~

"Một tiếng kêu mềm mại của Phú Quý lẫn vào ca từ, làm cho bầu không khí ngột ngạt bị rách một ra khe hở nhỏ. Mắt Đường Y Y mở ra, sờ sờ lưng Phú Quý –"Sao vậy?

"Phú Quý thoải mái hé mắt ra, sau đó quay qua phía mèo đen tiếp tục kêu, một đôi mắt tròn xoe nhìn qua, giống như đang muốn làm quen với mèo đen, muốn được vuốt ve. Đường Y Y cố nén cười, cô hỏi Lục Khải Chi –"Mèo của anh là con gái hay con trai?"

Khóe mắt Lục Khải Chi lướt qua kính chiếu hậu, từ con mèo trắng lướt đến gương mặt Đường Y Y, cái liếc mắt kia thâm sâu khó lường, như có như không.

"Con gái.

"Đường Y Y kinh ngạc liếc mắt qua, đúng lúc mèo đen cũng xoay qua nhìn cô. Thình lình chạm vào đồng tử màu vàng kim như hai đốm lửa, khóe môi Đường Y Y không tự giác cong cong lên. Lưu Đình Vân nhún nhún bả vai –"Khó trách Phú Quý vừa thấy nó liền nhìn chằm chằm không dời mắt.

"Đường Y Y buồn cười, cô cũng thấy điều đó. Từ lúc lên xe, đầu Phú Quý chưa từng xoay lại, vẫn nhìn qua mèo đen."Tên nó là gì?"

"Tiểu Bạch." Lục Khải Chi thuận miệng nói tiếp – "Nó sợ người lạ, gặp thêm mấy lần là quen thuộc dần, sẽ tốt hơn nhiều.

"Điều này là dĩ nhiên. Dù là người hay mèo gặp gỡ nhiều lần sẽ trở nên thân thuộc, khoảng cách sẽ gần lại. Đi được một đoạn đường, ba người vừa cười vừa nói, câu chuyện xoay quanh hai con mèo, ngược lại không có cảm giác xa lạ như lúc ở bệnh viện. Khi đến cư xá, trời còn đang mưa. Đường Y Y nói với Phú Quý đang nằm sắp không động đậy –"Đi thôi Phú Quý.

"Mèo béo trắng nhìn qua mèo đen, mèo đen nhìn về phía cửa xe. Cảnh này làm ba người đều bật cười. Lưu Đình Vân cười ha ha –"Xong rồi xong rồi, Phú Quý biết yêu rồi."

Lục Khải Chi ho một tiếng, cất tiếng nói – "Tiểu Bạch, đừng như vậy, rất hẹp hòi.

"Tiểu Bạch vẫn không nể mặt. Đường Y Y cười đem Phú Quý ôm đi ra, hướng về Lục Khải Chi nói –"Tạm biệt.

"Đường cong bên môi cô còn chưa hạ xuống, đầu máy khóe mắt đều đầy ôn nhu, Lục Khải Chi ngẩn người, có chút thất thần. Nhìn hai người bước vào hành lang, biết mất trong tầm nhìn, Lục Khải Chi khép dù lại, ôm mèo đen từ ghế sau lên ghế phụ, cho nó một món đồ chơi nhỏ."Tao biết mày thích cô ấy."

Lục Khải Chi bất cười, thấp giọng lẩm bẩm – "Tao cũng thích.

"Vừa vào cửa, Lưu Đình Vân liền bám lấy Đường Y Y, vừa kích động vừa ái muội hỏi cô có cảm giác với Lục Khải Chi hay không? Đường Y Y đổi giày –"Mới gặp mặt một lần."

"Một lần là đủ rồi."

- Lưu Đình Vân bĩu môi –

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!