Chương 12: Anh yêu cô ấy

Hội sở Hoàng Thế

Lúc Tần Chính đi qua, Tiết Ngũ đang ôm một cô gái, vuốt ve đùi cô ta.

Thấy sắc mặt của anh không tốt, Tiết Ngũ liền phất tay để cô gái ấy ra ngoài.

"Sao tới trễ vậy…" Mắt Tiết Ngũ vô tình liếc qua Tần Chính, trợn to lên –

"A Chính, cậu bị mèo cào? Sao thành ra thế này?"

Tần Chính ngồi xuống điềm nhiên như không, bưng rượu lên, đem ly Vodka uống sạch.

Chất lỏng trong suốt vòng quanh đầu lưỡi anh, hương vị tràn ngập trong khoang miệng, trượt vào cuống họng, thẳng chảy vào dạ dày, phủ vào mỗi ngỏ ngách hẻo lánh.

Mùi vị cay nồng, xốc lên mũi.

Tiết Ngũ nhướng một bên lông mày – "Là Đường Y Y làm?!"

Thấy Tần Chính không nói gì, Tiết Ngũ nhìn chằm chằm anh hồi lâu, vẻ mặt quỷ dị, đột nhiên nói – "A Chính, không lẽ cậu thích Đường Y Y?"

Tần Chính hấp háy mí mắt, giọng đầy giễu cợt – "Làm sao có thể như vậy!"

Anh vẫn còn nhớ năm ấy, sau buổi trưa một ngày hè, Đường Y Y còn chưa hết dáng vẻ ngây thơ nói thích anh, khi đó tay cô siết lại, hết sức căng thẳng, cõi lòng đầy mong đợi, thấp thỏm. Anh thì không một tia gợn sóng, còn cảm thấy buồn cười.

Những cô gái nhỏ luôn có ảo tưởng về tình yêu, đặc biệt là tình yêu đầu tiên, cô dường như quên mất lý do bản thân bước chân vào Tần gia, cũng quên mất quan hệ chủ tớ giữa hai người họ.

Cô chỉ cần phục tùng anh vô điều kiện.

Còn những điều khác, ngay cả quyền lợi nằm mơ cô cũng không có.

Cho nên anh nhắc cho Đường Y Y nhớ thân phận của mình.

Tần Chính híp híp mắt, ánh mắt chớp nhoáng không rõ anh đang nghĩ gì.

Từ đó về sau, tính tình Đường Y Y thay đổi rõ rệt, hỉ nộ ái ố đều giấu vào bên trong, luôn làm anh hài lòng dù là bất cứ điều gì, cũng không hề phạm sai lầm.

Và anh cũng không nghe được Đường Y Y lập lại những từ kia – Em thích anh.

"Cũng đúng." Tiết Ngũ cầm bình rượu lên rót – "Qua nhiều năm như vậy, tớ cũng chưa thấy cậu động tình với bất cứ cô gái nào."

Trên mặt anh hiện lên nụ cười đầy hứng thú, vừa nói vừa quan sát bạn thân – "Vậy cậu không trở về Manhattan mà vẫn ở trong nước thu mua công ty quảng cáo làm gì?

"Còn hết lần này tới lần khác là chổ làm việc của Đường Y Y. Tần Chính bắt chéo hai chân lại, giống như không nghe thấy Tiết Ngũ nói gì, vẻ mặt chìm vào suy nghĩ. Để làm gì? Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng thì phải bị phạt."Người đã tìm được rồi, cậu lại không thả đi, nếu như hận cô ấy năm xưa phản bội cậu thì chặt một cánh tay, cắt một chân, bỏ rơi trên đảo hoang, tự sinh tự diệt không phải là được rồi sao?"

Giọng Tiết Ngũ lười biếng – "Hoặc là có thể gài bẫy cho cô ấy chui vào, mang một món nợ không lồ, không chốn dung thân, đảm bảo nửa đời sau đều không thể trở mình…"

Nói liên tiếp mấy biện pháp, cái sau độc ác hơn cái trước lại bằng một giọng điệu lười biếng – "Hành hạ một người như thế nào, cậu so với tớ càng lành nghề, tớ múa miệng trước mặt cậu cứ như là trẻ con khoe mẻ thôi, có một câu nói để hình dung tình huống này …"

"Múa đao trước cửa nhà Quan Công"

Tần Chính lấy một điếu xì gà, tia hắc ám trong mắt lóe lên, khóe môi anh khẽ nhếch – "Mấy việc đó không có ý nghĩa."

Nếu anh muốn làm vậy thì đã làm từ hai ngày trước, thậm chí sớm hơn, khi cô gái kia giở mánh khóe dưới mí mắt anh, anh liền ra tay.

Cô là tác phẩm ưng ý nhất của cuộc đời anh.

Khóe mắt liếc về vết cào trên mu bàn tay, răng Tần Chính cắn xì gà, tiếng cười nhẹ bật ra khó mà nghe thấy rõ.

Chưa từng có ai dám để lại thương tích trên người anh, kể cả Đường Y Y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!