Trong phòng trà nước, Đường Y Y cùng Lý Mi đứng tán gẫu.
Cô không thích cà phê hoặc đồ uống chua ngọt, chỉ thích uống trà.
Bỏ năm sáu viên Thiết Quan Âm vào trong nước sôi, một lát sau từng mãnh lá chậm rãi xòe ra, hương thơm thuần khiết tỏa ra bốn phía, thấm đượm.
Lý Mi dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt cô sáng lên –
"Y Y, anh họ của lão Điền nhà tớ hết sức phù hợp với yêu cầu người yêu lý tưởng của cậu. Du học nước ngoài về, từng nhập ngũ, độc thân, ôn nhu, săn sóc, tính tình cũng tốt, lúc không cười cũng cho người khác cảm giác vui vẻ. Nếu ở cổ đại có thể gọi là quân tử như ngọc."
Lý Mi hóa thân thành bà mối, càng nói càng trơn tru, thiếu điều ca tụng lên tới cung trăng không kéo xuống trái đất được –
"Anh ta còn là bác sĩ khoa nhi, đặc biệt hơn là người khiêm tốn, nhã nhặn, biết cư xử, giống cậu ở điểm thích nuôi mèo, nghe lão Điền nói anh ta còn nuôi vài con, không phải một con. Đúng rồi, anh ta cao 1m8, dáng người cao to, chân dài không thua Tổng tài."
Lý Mi lấy hơi – "Quan trọng là anh ta đồng trang lứa với cậu.
"Nghe qua đều phù hợp với yêu cầu của Đường Y Y, dường như người này sinh ra chỉ dành cho cô, nhưng bản thân Đường Y Y lại không cảm thấy hứng thú gì, dường như tình yêu đối với bản thân cô đã rời đi rất xa. Nhấp một ngụm nước trà, Đường Y Y rõ ràng chưa yêu ai, chưa trải qua mối tình nào vì sao lại không thử…"Tớ tạm thời không nghĩ tới những chuyện này…"
"Còn không nghĩ tới?" Tròng mắt Lý Mi trừng lên, cắt đứt lời cô – "Còn không tới nữa tháng nữa là cậu ba mươi tuổi rồi."
Môi Đường Y Y nhẹ mấp máy, lá trà sáp ở đầu lưỡi đảo qua lại, có vị chát chát.
Ba mươi tuổi như một nấc quan trọng của cuộc sống.
Là giai đoạn từ giã tuổi trẻ, mặc dù nở rộ như hoa đang vào mùa, được đàn em hâm mộ vì sự chững chạc, khôn ngoan, tài trí và sức hấp dẫn đối với người khác phái, nhưng không còn một quãng dài tuổi thanh xuân phía trước để tận hưởng.
Vì thế, nên một mặt nào đó vẫn còn những do dự, mâu thuẫn, hoài nghi.
Tình yêu và sự nghiệp nhất định phải có hết cả hai, nếu không sẽ được cả thế giới chú ý đến, tâm hồn mong manh, sợ soi gương trang điểm sẽ nhìn thấy vết chân chim trên gương mặt.
Đối với tình yêu, Đường Y Y hốt hoảng khi nó không có trong kế hoạch tiếp theo của cuộc đời cô.
Điều này làm cô cảm thấy vô cùng quái dị, hoang mang.
"Tớ tính cho cậu nghe." Lý Mi xòe tay ra đếm trên đầu ngón tay –
"Thời buổi này, đàn ông mặc dù nhiều như lá mùa thu, nhưng để gặp được duyên phận của mình quả là không dễ dàng. Cho dù tam quan giống nhau, nhưng cũng cần thời gian để tìm hiểu, khảo nghiệm, quá trình này tiêu tốn rất nhiều thời gian và không lường được kết quả như thế nào…"
Âm thanh bên tai cô thao thao bất tuyệt, là người có tài ăn nói lại có khả năng thuyết phục rất mạnh.
Đường Y Y nghe mà chóng cả mặt – "Như cậu nói, là quen một người nào đó… hay nuôi một con mèo vậy?!"
Lý Mi đang còn lạc trong suy nghĩ của bản thân, gật đầu theo quán tính – "Đúng là nuôi cũng nhiều mèo. Là một người có tình thương đối với động vật."
Tay Đường Y Y vân vê miệng tách trà, một lúc sau, cô nói – "Được rồi, mình sẽ gặp mặt anh ta xem sao."
Thấy bạn mình cuối cùng cũng thông suốt, Lý Mi cười tủm tỉm nhích lại gần, nâng ly cà phê chạm cốc – "Chị dâu tương lai."
Đường Y Y – "…
"Thạch Tiến chạy lại đây ngay thời điểm này, không may nghe thấy vài câu nói không nên nghe. Anh hết sức rối rắm – Nói cho Tổng tài hay không? Nói cho Tổng Tài là Đường Y Y sắp đi xem mắt? Thạch Tiến mãnh liệt lắc đầu, không tốt, nếu nói như vậy giống như mình đang xem kịch vui của Tổng tài. Nhưng vừa nghĩ tới tấm hình kia, Thạch Tiến tươm mồ hôi lạnh theo phản xạ có điều kiện."Trợ lý…à, Đường Y Y, Tổng tài có chuyện cần tìm cô.
"Giọng nói ngoài cửa làm cho Đường Y Y và Lý Mi giật mình. Hai cô nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Ly Mi: F*ck, Tổng tài tìm cậu, Y Y, cậu nhất định phải tìm được biện pháp toàn thân quay về. Đường Y Y: Nếu như mười phút sau tớ không xuống cậu gọi điện thoại cho tớ. Mở cửa bước ra ngoài, Đường Y Y nhìn Thạch Tiến"Trợ lý Thạch, cậu biết Tổng tài tìm tôi có chuyện gì không?"
Trên mặt không lộ bất ký biểu cảm nào, anh lắc đầu. Nội tâm Thạch Tiến đầy châm chọc, tôi biết rõ cũng phải tỏ ra không biết, chẳng lẽ muốn tôi nói, Tổng Tài nghe thấy cô nói mình không cảm thấy một chút hứng thú nào với anh ta, anh ta nổi điên sao?!
Đường Y Y chợt nghe tiếng thở dài từ người bên cạnh, khóe mắt liếc qua lại dời đi.
Bước ra khỏi than máy, đường đến phòng làm việc ngày càng gần, bước chân Đường Y Y ngày càng chậm chạp, nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!