Chương 50: Bạc Tể Xuyên, anh đi chết đi (2)

Bạc Tể Xuyên trầm mặc nhìn Phương Tiểu Thư, trong ánh mắt trách cứ càng rõ ràng, vì thế Phương Tiểu Thư nổi giận, bất mãn trừng mắt nhìn anh: " Bạc Tể Xuyên anh có ý gì, anh xem anh mặc như thế nào, nhìn lại em mặc cái gì, trong phòng điều hòa được bật đến 29 độ, em có thể không nóng sao? Anh liền như vậy sợ con của anh chịu tội à?

Mẹ của con anh anh sẽ không quản ?"

Bạc Tể Xuyên bị cô hỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng ngồi vào bên người cô nói: " Làm sao có thể, em cảm thấy nóng thì cởi áo choàng ra là được, lại đây anh với em cùng xem TV, em đừng nóng giận, bác sĩ nói nóng giận không tốt…"

"Anh còn nói anh không sợ con của anh phải chịu tội ! " Phương Tiểu Thư cố ý hù dọa hắn, giả bộ muốn khóc che giấu ánh mắt, vụng trộm quan sát phản ứng của anh, quả nhiên thấy bộ dáng sốt ruột của anh trong mấy tháng qua, đang xem Bạc Yến Thần trực tiếp đứng lên chạy về phòng cậu, anh lại cảnh giác quan sát không khí trong phòng bếp, xác định Nhan Nhã cùng Bạc Thanh không có ra ngoài mới lại nhớ tới Phương Tiểu Thư bên người.

Phương Tiểu Thư đang muốn hỏi anh muốn làm sao, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, trắng noãn rang nanh dùng sắc rất nhỏ cắn cánh môi của cô, trong lúc mang thai rất mẫn cảm cùng nhu cầu mãnh liệt, Phương Tiểu Thư lập tức tước vũ khí đầu hàng hai tay của cô ôm lấy cổ anh.

Trong lúc Bạc Tể Xuyên lấy lại hơi thở, nói không rõ ràng: " Chúng ta đi lên đi…em bây giờ rất nặng, anh không ôm được.."

Phương Tiểu Thư khóe miệng vừa kéo, phi thường ẩn nhẫn trừng mắt hắn, nhin nửa ngày, cảm thấy không cần nhin nữa, vì thế đá vào hai chân dài của anh, tức giận nói:" Bạc Tể Xuyên anh đi chết đi !"

Bạc Tể Xuyên vẻ mặt mờ mịt vô tội đứng tại chỗ, tất nhiên không có ý thức đến chính mình nói sai cái gì.

Kỳ thật anh đại khái không hiểu, mặc kệ là nữ nhân hình dáng thế nào, cho dù là một tên đàn ông ẻo lả, thì đối với thể trọng cùng tuoir của chính mình sẽ rất để ý. Anh lại đối với với người con gái yêu mình sâu đậm nói : Em nặng quá anh ôm không được" quả thật là …..

Vì muốn làm cho thê nô Bạc Tể Xuyên tiên sinh ý thức được chính mình đã phạm vào cái hành vi ngập trời gì, Phương Tiểu Thư quyết định vắng vẻ hắn. Vì thế thẳng đến đêm giao thừa ăn cơm tất niên, tất cả mọi người ngồi ăn cơm, nhìn đài truyền hình trung ương tiệc tối tết âm lịch, Phương Tiểu Thư vẫn không quan tâm Bạc Tể Xuyên.

Anh gắp cho cô một miếng rau mà cô vẫn hay ăn, hơn nữa tất cả đều nhận, gắp bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, điều này làm cho Bạc Tể Xuyên một lần may mắn vì chiến tranh cua bọn họ đã kết thúc, đáng tiếc anh đã sai lầm, hơn nữa mười phần sai, kỳ thật chiến tranh của bọn họ chỉ mới bắt đầu.

Chương trình tết âm lịch thời gian rất dài, mãi đến rạng sáng hơn mười hai giờ thì mới chấm dứt, Bạc Tể Xuyên thấy lo lắng Phương Tiểu Thư xem hết thì sẽ cảm thấy mệt mỏi, trong lúc vẫn tìm cơ hội thúc giục cô đi ngủ, chỉ cần anh cùng cô nói chuyện riêng, cô lại cùng Bạc Yến Thần thảo luận về vấn đề năm học mới, vẻ mặt tò mò hỏi Bạc Yến Thần một ít về y học.

Bạc Yến Thần cảm thấy chị dâu coi trọng sự nghiệp học hành của mình, lại hăng hái muốn học hỏi, rất ui vẻ nên cậu căn bản không phát hiện anh trai cậu đang nhìn cậu bằng ánh mắt ngày càng u oán.

Bạc Tranh vừa ăn quýt vừa nhìn trong nhà bao đứa nhỏ đang chơi ở bên kia cảm thấy thật thỏa mãn. Ông liếc nhìn Nhan Nhã tâm tình cũng tốt mặt không biểu tình vô tay cổ vũ cho tiết mục tiểu phầm vừa mới chấm dứt trên tivi.

"Tiểu phẩm này cũng được" Ông bình luận.

Nhan nhã cười nói: " Rất buồn cười."

Bọn họ bên này thật sự xem tivi, Bạc Tể Xuyên bên kia cũng đã sứt đầu mẻ trán. Anh một bên cấp Phương Tiểu Thư bóc hạt dưa, vừa nghĩ xem làm thế nào đem Bạc Yến Thần đuổi trở về chỗ Bạc Tranh bên kia, nhưng là anh dùng tất cả chiêu thức và sức lực, Bạc Yến Thần vẫn vẻ mặt ngây thơi.

Cuối cùng Bạc Tể Xuyên không có biện pháp, đành phải đứng dậy trực tiếp đánh gãy cuộc nói chuyện sôi nỏi của hai người kia, lạnh lùng nói: " Bạc Yến Thần, em đừng ở đây làm phiền chị dâu nữa, em không phát hiện ba bên kia đã ăn quýt xong rồi sao ? "

Bạc Tranh nghe thấy lời nói của Bạc Tể Xuyên cúi đầu nhìn đĩa quýt, yên lặng đem cả đĩa đưa xuống phía dưới của bàn trà, sau đó làm như không có gì, tiếp tục xem tivi.

Nhan Nhã nghẹn cười, Bạc Yến Thần mờ mịt nhìn Bạc Tể Xuyên, sau đó lại nhìn Bạc Tranh đang muốn hỏi ba đĩa quýt ở đâu liền phát hiện ra ở đây không có đĩa quýt nào…

Ăn quá nhanh, như thế nào không phát hiện ra ba cậu lại thích ăn quýt như vậy. Vì thế Bạc Yến Thần đành phải ngoan ngoãn đi lấy quýt cho Bạc Tranh, Bạc Tể Xuyên rốt cục cũng có cơ hội nói chuyện với Phương Tiểu Thư, đang đinh mở miệng ngọt ngào nói về vấn đề nghỉ ngơi sớm một chút, liền thấy Phương Tiểu Thư không chút để ý đứng lên, chống thắt lung đi tới ghế sofa chỗ Bạc Tranh, ngồi xuống ghế cùng Bạc Tranh và Nhàn Nhã xem tivi.

Bạc Tể Xuyên sửng sốt một chút, trầm mặc suy nghĩ một lúc, đi đến mặt sau ghế sofa cô đang ngồi, xoay người ghé sát lỗ tai của cô hạ giọng nói: " Anh biết lỗi rồi tổ tông của anh, em đừng giận anh nữa, thời gian không còn sớm em đi ngủ sớm một chút nha? "

Anh rõ ràng còn không biết mình sai chỗ nào nhưng lai phải mở miệng nhận sai, thái độ này vẫn là đáng giá khen ngợi.

Phương Tiểu Thư cũng không nói cái gì, từ trong tay anh tiếp nhận hạt dưa anh đã lột vỏ nửa ngày cười nói: " Khong có việc gì, em không buồn ngủ một chút nào, đợi sang năm mới thì em mới đi ngủ. "

"Nhưng là…"

"Không có việc gì, cả đêm không ngủ cũng không sao, hơn nữa anh nghe pháo bông bên ngoài đang đốt như thế em có thể ngủ được sao ? " Phương Tiểu Thư hướng anh buông tay

Bạc Tể Xuyên nghe xong bên ngoài pháo bông đốt ầm ĩ, cũng không nói gì nữa tựa vào bên nàng im lặng xem tiết mục trên tivi.

Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, trước thời điểm giao thừa, đếm ngược năm bốn ba hai một , bên ngoài pháo đốt nhiều hơn nữa, Bạc Tể Xuyên lập tức dùng hai tay che hai lỗ tai của Phương Tiểu Thư , chính cô cũng đưa tay lên che lỗ tai mình vì thế tay cô đè lên tay của anh.

Phương Tiểu Thư nhìn về phía Bạc Tể Xuyên, khuôn mặt anh bị ánh đèn chiếu vào nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy kính mắt phản chiếu, như lần đầu tiên bọn họ gặp cũng giống như thế này, tất cả của anh đều hấp dẫn cô.

Pháo bông qua đi, Phương Tiểu Thư lẳng lặng kéo qua tay anh đặt ở bên môi hôn hôn, ở trong lòng nói câu, cám ơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!