Chương 47: Rốt cục mang thai

Thời gian sau này Bạc Tể Xuyên bận rộn thật lâu, sắp tới tết nguyên đán, năm mới theo âm lịch cũng không còn xa, anh hy vọng có thể chấm dứt chuyện này trước tết âm lịch, như vậy đến lúc đó cả nhà có thể qua một năm thật tốt.

Một tháng sau, Bạc Tể Xuyên cùng Cố Vĩnh Dật cùng đi thủ đô, bên ngoài chỉ nói là tham gia hội nghị, mà chân chính phải làm cái gì, trừ bỏ bọn họ cùng Bạc Tranh ở ngoài ai cũng không biết.

Đương nhiên, Phương Tiểu Thư tự nhiên cũng biết chuyện, làm một cái thê nô đủ tư cách, Bạc Tể Xuyên có thể nói là đạt tiêu chuẩn cao nhất thế giới.

Cao Diệc Vĩ biết được Bạc Tể Xuyên rời khỏi thành phố Nghiêu Hải, lại xem kỹ một chút tình cảnh trước mắt của mình, có một điểm dự cảm đoán được sự tình khả năng cùng chính mình có quan hệ. Hắn không nghĩ tới động tác của Bạc Tể Xuyên nhanh như vậy, khẩn cấp như thế, tựa như Phương Tiệm Hồng năm đó vậy.

Hà Duyệt mẹ của Phương Tiểu Thư năm đó là cô giáo của một trường trung học, bà rất xinh đẹp ôn nhu, không nói nhiều lắm, đều đối xử bình đẳng với tất cả học sinh của mình, chưa bao giờ có bất kỳ thành kiến gì, bao gồm cả Cao Diệc Vĩ có gia cảnh bần hàn thành tích học tập lại kém bà cũng làm hết trách nhiệm.

Khi đó Cao Diệc Vĩ vẫn là một thiếu niên, nhìn cô giáo xinh đẹp dịu dàng của mình, trong lòng nảy sinh ra lòng yêu mến không quá bình thường.

Kỳ thật lại nói tiếp, Cao Diệc Vĩ chính mình đều không thể không thừa nhận mình có điểm tâm lý biến thái, dù sao một thiếu niên, đem lòng yêu cô giáo lớn hơn mình không ít tuổi, lại ẩn nhẫn mấy năm, thi đỗ vào đại học danh tiếng, toàn tâm toàn ý nghĩ ở bên cạnh cô giáo mình cả đời, này thấy thế nào đều có điểm kỳ quái. Nói nhẹ đi, điều này cũng phải gọi có tâm lý yêu mẹ.

Khi đó Hà Duyệt cũng không coi lời thổ lộ của Cao Diệc Vĩ là thật, Cao Diệc Vĩ tốt nghiệp trung học trước khi đi học đại học từng tỏ tình với bà, nhưng lúc ấy có rất nhiều người đang ôm bà, tất cả học sinh của bà đều nói hết với bà sự cảm kích cùng tình cảm ngưỡng mộ vì công ơn dạy dỗ, chỉ có lời "Thích" của Cao Diệc Vĩ là khác với mọi người, làm sao bà có thể phân biệt ra đâu? Huống chi, bà sớm cũng đã kết hôn.

Hà Duyệt là giáo viên ở trường học, nhưng chồng của bà cũng là đại ca xã hội đen có tiếng tăm lừng lẫy, thân phận của hắn làm cho cuộc sống cùng công tác của bà có rất nhiều điều không tiện, cho nên bà vẫn đều giấu diếm người ngoài chuyện mình đã kết hôn, liền ngay cả lúc trước mang thai Phương Tiểu Thư, cũng là xin nghỉ một năm nói là thân thể không thoải mái cần tĩnh dưỡng.

Mà sau khi bọn họ có đứa nhỏ, Hà Duyệt liền luôn luôn cố gắng thuyết phục Phương Tiệm Hồng buông tha cho xã hội đen, làm việc kinh doanh sạch sẽ, bà không hy vọng tương lai con gái mình cũng phải đeo bối cảnh âm u như vậy.

Phương Tiệm Hồng bị bà thuyết phục, lúc Phương Tiểu Thư sáu tuổi, cũng chính là sau khi Cao Diệc Vĩ đi học đại học, Phương Tiệm Hồng chính thức rời khỏi xã hội đen.

Cho nên, khi Cao Diệc Vĩ về đến thăm người thân vào kỳ nghỉ của năm thứ nhất, phải biết tin tức Hà Duyệt đã sớm kết hôn, hơn nữa chồng của bà vẫn từng là đại ca xã hội đen. Năm đó, hắn còn không đến hai mươi tuổi.

Cao Diệc Vĩ từng tại lăn lộn ngoài xã hội một đoạn thời gian, khi đó hắn còn rất nhỏ, thuần túy là tò mò cùng phản nghịch, thẳng đến gặp được Hà Duyệt hắn mới thu liễm. Hắn tự nhiên sẽ không xa lạ Phương Tiệm Hồng là loại người nào, trong nháy mắt hắn có một loại cảm giác bị phản bội, hắn rõ ràng nhớ rõ trước khi mình đi học đại học Hà Duyệt còn có vẻ mặt rất dịu dàng trước lời thổ lộ của mình, còn nói "Cô giáo cũng thích trò", như thế nào đột nhiên liền đã kết hôn nhiều năm?

Cao Diệc Vĩ không hề đi học đại học, hắn ngồi canh giữ ở cửa trường học chờ đợi Hà Duyệt, rốt cục có một lần đợi được bà trên đường tan học.

Đối với cảm tình cùng ý tưởng sâu nặng điên cuồng của Cao Diệc Vĩ, Hà Duyệt sợ ngây người, hơn nữa một ngụm từ chối, bà cực kỳ chán ghét cùng kháng cự với sự dây dưa của hắn, nhìn thấy hắn thật giống như nhìn thấy mãnh thú tránh như rắn rết, sau đó lại trực tiếp làm cho Phương Tiệm Hồng mỗi ngày đi đón bà tan tầm.

Nhưng thật ra bà không nói ra nguyên nhân làm cho Phương Tiệm Hồng đón mình sau giờ làm, đại khái là muốn cho Cao Diệc Vĩ một cơ hội "Sống sót" đi, nhưng Cao Diệc Vĩ căn bản là không quan tâm.

Cao Diệc Vĩ lần lượt cười lạnh nhìn Hà Duyệt ngồi trên xe của Phương Tiệm Hồng rời đi, oán hận trong lòng ngày càng tăng thêm, thúc giục hắn cuối cùng đi lên con đường không thể quay về.

Đó là mùa đông làm cho người ta vĩnh viễn không thể quên được, Cao Diệc Vĩ gia nhập hội Tu Hành từng có mối thù hận lớn nhất cùng Phương Tiệm Hồng, hơn nữa dùng hai năm đi đến vị trí đàn em được tín nhiệm nhất của đại ca hội Tu Hành, mang theo đàn em thừa dịp thời điểm ý thức của Phương Tiệm Hồng mỏng yếu nhất, giết chết tất cả người trong nhà họ Phương cùng với Hà Duyệt. Thời điểm kia hắn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.

Cao Diệc Vĩ vĩnh viễn quên không được khi hắn nổ súng về phía Hà Duyệt Phương Tiệm Hồng lao ra chắn đạn cho bà, nếu không là như thế này hắn ta cũng sẽ không chết ở nơi nào, lấy thế lực phía sau của hắn cùng sự bảo vệ của đàn em, vốn hắn có thể thoát đi, nhưng hắn vì cứu Hà Duyệt mà tử vong.

Đại ca đã chết, nanh vuốt rắn mất đầu tự nhiên hỗn loạn, mà Hà Duyệt mất đi chồng cũng không thể chấp nhận những việc này, tại bên trong một mảnh rối ren vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Cao Diệc Vĩ cũng không nghĩ tới trong trang chiến đấu không có ai muốn nhớ lại đó sẽ có người sống sót, thẳng đến mười mấy năm sau hắn đã thành công, bắt đến người nằm vùng ngày thường rất được mình tín nhiệm xưng huynh gọi đệ.

Hà Thư Vũ cũng là chết ở trong tay hắn, hắn tra xét thông tin ghi chép của Hà Thư Vũ, trừ bỏ có chút mục tiêu hư hư thực thực của cảnh sát, không còn có những người khác. Cao Diệc Vĩ vốn tưởng rằng người này đã muốn là người cuối cùng, lại không dự đoán được còn có thể tình cờ gặp Phương Tiểu Thư.

Sức sống của người nhà họ Phương thật sự quá mạnh mẽ, dĩ nhiên sống nhiều năm như vậy dưới mí mắt của hắn, Cao Diệc Vĩ cũng không biết chính mình là nên khóc hay nên cười, dù sao giờ phút này, hắn không có dục vọng lại đi giết chết một cô gái như vậy, kỳ thật nếu không có chuyện Hà Thư Vũ lừa gạt hắn nhiều năm như vậy, làm hắn thật sự đau lòng, nhớ lại cảm giác bị Hà Duyệt "Phản bội", hắn cũng sẽ không giết chết hắn.

Mà nay, Bạc Tể Xuyên muốn làm cái gì hắn lại rõ ràng hơn bất cứ ai, hắn không ngăn cản được, cũng không muốn ngăn cản, hắn đã sớm nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày như vậy, hắn vẫn đang chờ đợi ngày này đã đến, thời tiết bây giờ lại không tệ lắm, mùa đông năm nay liền giống như mùa đông năm ấy làm cho người ta muốn làm một chút chuyện tội lỗi không hợp với thời tiết, chẳng qua lần này hắn đã muốn học xong kiềm chế sự xao động cùng cuồng nhiệt trong máu huyết của mình như thế nào.

Bạc Tể Xuyên đại khái đi họp nửa tháng, hôm nay là hơn một tháng sau ngày bọn họ làm lành sau lần cãi nhau ngày trước, tiếp qua vài ngày liền tròn hai tháng.

Hai tháng này, cuộc sống của Phương Tiểu Thư ở nhà họ Bạc coi như tự tại, Bạc Tranh cũng không nói đến chuyện không thể sinh đẻ, Nhan Nhã cũng không nhắc lại chuyện có cháu, Bạc Yến Thần được nghỉ đông về nhà nghỉ ngơi, trong nhà hơn một người thanh niên có tinh thần phấn chấn, không khí cũng coi như hài hòa.

Một ngày này, Phương Tiểu Thư vốn đang đi làm bình thường, lại bỗng nhiên cảm giác được một trận co rút đau đớn dưới bụng, vì thế cô vội vàng lấy ra thuốc đau dạ dày luôn mang theo người muốn uống, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới là thuốc ba phần độc, mỗi lần bụng đau đều uống thuốc, có thể hay không làm cho tỷ lệ mang thai của mình càng thấp?

Phương Tiểu Thư chịu đựng cắn cắn môi, chậm rãi để xuống thuốc đau dạ dày, cầm lấy áo khoác vất vả đứng lên, thật có lỗi nói với Tương Nhạc ngồi đối diện: "Ngượng ngùng tiểu Nhạc, bụng của tôi không quá thoải mái, đi trước trong chốc lát."

Tương Nhạc vội hỏi: "Không thoải mái? Vậy nhanh đi đến bệnh viện nhìn xem đi, gần nhất Bạc thư ký không ở đây, ở đây cũng không có việc gì, không có quan hệ."

Phương Tiểu Thư gật gật đầu, sắc mặt tái nhợt rời khỏi văn phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!