Chương 22: (h)

Phương Tiểu Thư nhìn ra ngoài từ lỗ nhỏ trên cửa, liền thấy Cao Diệc Vĩ bước nhanh về phía này, hắn mặc âu phục màu xanh đậm kẻ sọc, tướng mạo trắng nõn văn nhã, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, nhìn thực tuổi trẻ, một điểm đều không giống như là đại ca của một bang nhóm xã hội đen, đổ như là một học giả nho nhã lễ độ. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ rang của hắn mang theo như có như không cười lạnh, khi ấn chuông cửa trực tiếp liền từ lỗ nhỏ bên ngoài nhìn vào bên trong, Phương Tiểu Thư sợ hãi ngồi xổm xuống dựa vào đến cạnh cửa, ngừng thở lập tức lấy ra di động gọi điện thoại cho Bạc Tể Xuyên.

Điện thoại rất nhanh liền có người trả lời, bên kia Bạc Tể Xuyên vừa nghe điện thoại đã nói: "Anh đang làm việc, giữa trưa không trở về nhà ăn cơm, buổi sáng giống như đã nói qua cho em rồi, có chuyện gì sao?" Trong nội dung lời nói của hắn tuy mang theo chút cảm giác không kiên nhẫn, nhưng giọng điệu thực bình thản, cho nên sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng hiện tại Phương Tiểu Thư căn bản không có tâm tư quan tâm giọng điệu của hắn hoặc là hắn nói gì đó.

Nửa ngồi vừa xê dịch đến một bên, đợi cho dời ra đủ xa, khi xác định Cao Diệc Vĩ đứng ngoài cửa không nhìn được cô, Phương Tiểu Thư mới ách cổ họng thấp giọng nói: "Mau trở lại, Tể Xuyên, anh mau trở lại..."

Giờ phút này Bạc Tể Xuyên đang đứng tại trong phòng riêng ở nhà tang lễ nghe điện thoại, trong phòng bên cạnh là người nhà của người đã mất tới trao đổi công việc, hắn nghe ra sự không ổn định trong giọng nói của Phương Tiểu Thư, lúc này hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?" Hắn vừa nói, liền một bên cởi áo dài trắng đi ra bên ngoài, khi đi ngang qua phòng chờ hắn cho người nhà của người đã mất một ánh mắt thật có lỗi, theo sau bước nhanh ra phía cửa lớn của nhà tang lễ.

Phương Tiểu Thư có chút nghẹn ngào, trong ánh mắt lại không có nước mắt, cô rõ ràng ở trong phòng ấm áp, lại cảm thấy giống như đặt mình vào trong hồ nước mùa đông. Cô hít vào một hơi nói: "Cao Diệc Vĩ đến đây."

Bạc Tể Xuyên mạnh trợn to mắt, bước nhanh đi đường biến thành chạy nhanh, hắn trấn an Phương Tiểu Thư vài câu chạy nhanh ra nhà tang lễ, lúc lái xe gọi điện thoại cho người giới thiệu người nhà của người đã mất đến nói chuyện về công việc liên quan đến chuyện nhập quan tài giải thích một tiếng liền vội vàng về nhà.

Hôm nay chính là trao đổi đơn giản, cũng không có thật sự chuẩn bị nhập quan tài, nếu không như vậy rời đi là cực kì bất kính với người đã mất, Bạc Tể Xuyên nhất định không làm được.

Phương Tiểu Thư khẩn trương một hồi liền bình tĩnh lại, thầm nghĩ chính mình thật sự là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, từ lỗ nhỏ ở bên ngoài đó nhìn vào bên trong cũng thấy không rõ cái gì, cửa biệt thự lại rất dầy nặng rất cao, cách âm cũng không sai, cô cũng không cần lo lắng như vậy.

Chẳng lẽ Cao Diệc Vĩ còn dám trực tiếp phá cửa hành hung tại khu biệt thự Lục Hải khu biệt thự chuyên dành cho người nổi tiếng?

Phương Tiểu Thư nhu nhu thái dương, chậm rãi đứng lên từ cửa sổ rớt ra một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, Cao Diệc Vĩ không có lại ấn chuông cửa, nhưng cũng không có rời đi, hắn một tay mang theo thuốc lá tựa vào cạnh cửa hơi có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm cửa phòng, nếu không phải biết hắn đã làm những chuyện táng tận thiên lương, thật đúng là nhìn không ra đến một người đàn ông phong nhã hào hoa áo mũ chỉnh tề như vậy sẽ là một người khốn nạn.

Đường Bạc Tể Xuyên theo nhà tang lễ gấp trở về cũng không tính gần, nhanh nhất cũng muốn nửa giờ, vẫn là ở dưới tình huống không kẹt xe. Sau khi Phương Tiểu Thư tại chỗ đợi hơn mười phút, cuối cùng nhưng vẫn không có dũng khí lại đứng ở đằng kia, vòng khai chỗ có thể nhìn đi lên tầng hai.

Cô khóa mình vào trong phòng của Bạc Tể Xuyên, khóa cứng cửa, nhào vào trong chăn chôn toàn bộ thân mình, giống như làm vậy cô sẽ không bị ảnh hưởng.

Rất uất ức, cô thật sự rất uất ức, hung thủ hại chết ba mẹ cùng cậu liền đứng ở ngoài cửa, cô lại không có dũng khí ra ngoài cầm đao đâm hắn, mà cho dù cô có cái kia dũng khí, chỉ sợ trước lúc cô đâm Cao Diệc Vĩ cũng đã bị bảo tiêu của hắn nổ súng bắn chết.

Nhớ không rõ qua bao lâu, bắt đầu có tiếng bước chân rất nhỏ tới gần, như ẩn như hiện cũng không rõ ràng.

Cả người Phương Tiểu Thư cứng đờ, tim đập sắp bay ra đến đây, cô hơi run run mở chăn ra, nhẹ tay nhẹ chân đi tới cửa, dán vào cửa nghe tiếng bước chân ngoài cửa, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tám tuổi năm ấy tại trong nhà mình nhìn đến trường hợp máu chảy đầm đìa, ngay cả hô hấp đều nhanh kiên trì không nổi nữa.

"Tiểu Thư?"

Tiếng nói quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, thần kinh cả người Phương Tiểu Thư hoàn toàn lơi lỏng xuống, cô nhanh chóng mở ra cửa nhào vào trong lòng người nọ, nhanh chóng ôm chặt hắn giống như ôm một gốc cây cỏ cứu mạng.

Trên người Bạc Tể Xuyên còn mang theo khí lạnh vào mùa đông, hắn mặc áo gió có lông màu đen, khăn quàng cổ ô vuông màu xanh giấu ở trong áo gió, cùng áo sơ mi trắng tao nhã bên người phối hợp phi thường sạch sẽ. Trên tay hắn đeo bao tay màu đen còn chưa kịp cởi ra, liền như vậy xoa lưng của cô, thần sắc phức tạp nhẹ nhàng ôm cô, sườn mặt hôn một chút hai má của cô, thấp giọng nói: "Không quan hệ, anh ở chỗ này, đừng sợ."

Phương Tiểu Thư đỏ hốc mắt nhìn về phía trước, trong ánh mắt không có tiêu cự. Cô điểm mũi chân đem cằm gối lên vai Bạc Tể Xuyên, trong hơi thở tràn ngập hương vị của hắn, điều này làm cho cô bình tĩnh hơn và có cảm giác an toàn.

Cô "Ừ" một tiếng, ách cổ họng hỏi: "Anh gặp phải hắn sao?"

Bạc Tể Xuyên chậm rãi rớt ra khoảng cách giữa hai người, tháo ra cái bao tay vén vén tóc đen hỗn độn của cô, ôm cô đi vào trong phòng ngủ, hơi hơi vuốt cằm nói: "Đụng phải."

"Hắn cùng anh nói cái gì? Anh là như thế nào đuổi hắn đi?" Phương Tiểu Thư khẩn trương truy hỏi.

Bạc Tể Xuyên quay đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Không nói cái gì, anh chỉ nói cho hắn em đã kết hôn rồi, không thích hợp làm người tình của hắn."

Nguyên lai Cao Diệc Vĩ cũng không nhận ra cô, chính là tưởng tán gái thôi... Nói đến cũng đúng, khi đó cô mới tám tuổi, hiện tại đều hai mươi năm tuổi, con gái đến mười tám tuổi đều rất khác, cho dù bộ dạng của cô cùng ba mẹ rất giống nhau, nhưng thời gian cách lâu như vậy, làm sao liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nhiều lắm cũng liền cảm thấy giống như đã từng quen biết thôi.

Phương Tiểu Thư sửng sốt một chút, trong lòng kiên định rất nhiều, cô xấu hổ xoay đầu ra chỗ khác, cúi đầu nói: "Nga..."

Bạc Tể Xuyên khó được nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, trong lòng thoải mái nói không lên lời, nhưng lại chọn không ra chỗ nào có điểm ngứa, hắn khắc chế tâm tình hay thay đổi của mình, cởi bỏ nút cài của áo gió rồi bỏ ra khăn quàng cổ.

Phương Tiểu Thư tự nhiên tiếp nhận khăn quàng cổ của hắn, lại giúp hắn cởi áo gió, tất cả đều đưa đến phòng giữ quần áo, khi trở về liền thấy hắn chỉ mặc áo sơmi quần tây ngồi ở bên giường, hai tay ấn cái trán, không biết suy nghĩ cái gì.

Phương Tiểu Thư chậm rãi khép lại cửa phòng, thanh âm khóa cửa làm cho Bạc Tể Xuyên ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn về phía cô.

Phương Tiểu Thư một bên đi về phía hắn một bên cởi quần áo, khi đi đến trước mặt hắn đã muốn cởi ra chỉ còn lại có một kiện áo sơmi màu đen.

Cô mặc quần lót ren màu đen, áo sơmi đen bao vây lấy cái mông rất cong của cô, mang theo một cỗ nói không nên lời cảm giác dụ hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!