Chương 14: (Vô Đề)

Một luồng hơi thở ấm áp phất qua hai gò má, mang theo mùi hương thật dễ ngửi, Bạc Tể Xuyên chỉ cảm thấy một dòng điện lưu theo bờ môi của hắn một đường đi xuống dưới, hai tay hắn nắm chặt, cũng không đẩy ra cô, liền như vậy cho cô bắt tại trên người hắn, cúi đầu nặng nề nói: "Cô không thích hợp với tôi."

Lời này của hắn cũng không biết là nói cho chính mình nghe vẫn là nói cho Phương Tiểu Thư nghe , dù sao hắn nói là cô không thích hợp hắn, mà không phải hắn không thích hợp cô, cho nên Phương Tiểu Thư chính là thản nhiên hỏi: "Vì sao?"

Bạc Tể Xuyên giương mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, trong ánh mắt sáng ngời của cô phản chiếu hình ảnh khuôn mặt không chút thay đổi của hắn, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, không mặn không nhạt nói: "Cô quá thông minh."

"Phải không, tôi đây có thể vì anh làm cho trình độ phát triển tâm trí trì trệ không tiến." Phương Tiểu Thư lập tức nói.

Bạc Tể Xuyên dời tầm mắt nhìn về phía sau cô, trong con ngươi trong suốt lóe ra đèn đuốc của ngôi nhà hai tầng đó, hắn nhẹ giọng nói: "Cô không cần vì bất kì ai thay đổi chính mình, miễn cưỡng chính mình sẽ không vui vẻ, cảm thụ của cô có vẻ trọng yếu hơn."

Phương Tiểu Thư nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn theo dõi ánh mắt của hắn nói, "Nói cách khác cho dù tôi hầu hạ cung kính anh như cha tôi anh cũng không cần tôi?"

Bạc Tể Xuyên bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới tối nghĩa nói: "Cô như thế nào có nhiều vấn đề như vậy."

Phương Tiểu Thư đẩy ra mặt hắn không chút thay đổi lớn tiếng nói: "Bởi vì tôi không đủ thông minh!"

"..." Vừa rồi hắn còn khen cô rất thông minh, cô này cũng quá cơ trí.

"Các ngươi làm gì ở đây?"

Một cái giọng nam hùng hậu đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên đồng loạt hướng chỗ kia nhìn lại, một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da đứng bên cạnh một chiếc Audi A6 màu đen, xem ra là vừa đóng cửa xe.

Hắn nghiêm túc nhìn bọn họ, dùng biểu tình xem kĩ: "Đã trở lại không vào cửa đứng ở bên ngoài do dự giống bộ dáng gì nữa? Ở bên ngoài ở một đoạn thời gian đem gia giáo của mày quên hết?" Khi hắn nói lời này lạnh như băng nhìn chằm chằm Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên đồng dạng cũng chưa cho hắn sắc mặt hoà nhã, bất quá Bạc Tể Xuyên rốt cuộc là bậc dưới, cũng không thể phản bác hắn cái gì.

"Vào đi." Cuối cùng người đàn ông này vẫn là buông tha cho việc tiếp tục giáo huấn người khác ở ngoài cửa, thản nhiên liếc hai người liếc mắt một cái liền nhấc chân đi đến phía cửa lớn.

Phương Tiểu Thư nhìn bóng dáng của người đàn ông đó, nhỏ giọng hỏi Bạc Tể Xuyên: "Đây là cha anh?"

Bạc Tể Xuyên "Uh" một tiếng, trên mặt không có biểu tình, nhưng tay cầm càng nhanh so với vừa rồi khi bị cô truy vấn.

Phương Tiểu Thư nhìn nhìn hắn, cũng không tính so đo cuộc cãi nhau vừa rồi, cô cầm tay hắn làm nắm tay của hắn giãn ra, một cây một cây cùng mười ngón tay của hắn đan vào nhau, tiến đến bên tai hắn hỏi: "Anh có kế hoạch gì?"

Bạc Tể Xuyên cứng ngắc bị cô lôi kéo đi theo sau Bạc Tranh hướng về phía cửa lớn, chi tiết nói: "Tôi không có kế hoạch."

"Không quan hệ." Phương Tiểu Thư không thèm để ý, "Tôi có."

"Tôi cũng không biết kế hoạch của cô." Bạc Tể Xuyên mắt nhìn về phía trước, cùng Phương Tiểu Thư vào phòng, môi khép mở nhỏ giọng nói.

Phương Tiểu Thư không có lại cùng hắn châu đầu ghé tai, chính là bất động thanh sắc đánh giá ngôi nhà hai tầng này.

Tầng này có điểm cũ, nhưng nhìn qua lại một điểm cũng không rẻ tiền, bên trong bất luận là đồ dùng trong nhà vẫn là trang hoàng đều là phong cách cũ của thành phố Nghiêu Hải, mang theo hương vị lịch sử, thực phù hợp thân phận của Bạc Tranh cùng Bạc gia nhiều thế hệ làm chính trị.

"Anh, anh đã trở lại!" Bạc Yến Thần đã sớm tại tầng hai thấy Bạc Tể Xuyên đến đây, hắn một đường chạy vội xuống tầng cao hứng phấn chấn tới đón tiếp hắn, sau khi nhìn đến Phương Tiểu Thư lập tức chín mươi độ xoay người cúi đầu, ân cần nói, "Chị dâu tốt!"

Sắc mặt của Bạc Tranh cùng vợ vừa mới đi ra đều không giống nhau nhìn về phía một đôi nam nữ đang đứng ở cửa, Bạc Tranh là đánh giá cùng giữ kín như bưng, mà người vợ còn trẻ của hắn lại là hơi hơi nhíu mi cùng đoan trang rụt rè.

Phương Tiểu Thư nói cám ơn với Bạc Yến Thần, theo sau thoải mái lôi kéo Bạc Tể Xuyên hướng vợ chồng hai người bọn họ xoay người: "Bác trai bác gái tốt." Cô đứng thẳng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía vợ của Bạc Tranh Nhan Nhã, mỉm cười điềm nhiên hỏi, "Oa, bác gái cũng thật tuổi trẻ, coi trọng liền không lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi."

Lời này nếu đặt ở gia đình bình thường, người mẹ tuyệt đối là thực thích nghe, nhưng là này người một nhà thực không bình thường, chồng già vợ trẻ tạm thời không nói chuyện, này Nhan Nhã là loại nhân vật nào, làm sao có thể nghe không ra thâm ý trong lời nói của Phương Tiểu Thư, càng miễn bàn Bạc Tranh tràn đầy kinh nghiệm tranh đấu chính trị.

Vì thế, ánh mắt của vợ chồng hai người nhìn Phương Tiểu Thư càng thay đổi , nhất là Nhan Nhã, bà cực kì tò mò với lai lịch của Phương Tiểu Thư.

"Cám ơn." Nhan Nhã đã mở miệng trước, cười đến thiên y vô phùng, "Nghe Yến Thần gọi cháu chị dâu, cháu hẳn là bạn gái của Tể Xuyên đi?" Khi bà ta nói chuyện thực lễ phép nhìn thoáng qua Bạc Tể Xuyên, mang theo ý tứ dò hỏi, tựa hồ cũng không cho rằng Bạc Tể Xuyên sẽ thừa nhận.

Nhưng Bạc Tể Xuyên lại chưa cho bà ta mặt mũi, hắn không có nửa phần do dự liền gật đầu một cái, hắn nói vẫn cũng không nhiều, cởi bỏ nút thắt áo gió đưa cho Bạc Yến Thần treo trên mắc áo, đi thẳng đến nhà ăn: "Còn có việc, xong cơm nước bước đi ." Hắn đi rồi vài bước quay đầu nói với Phương Tiểu Thư, "Em cũng lại đây đi."

"Nga, tốt." Phương Tiểu Thư thật có lỗi cười cười cùng Nhan Nhã, Bạc Tranh, nói một tiếng "Ngượng ngùng" liền theo sát phía sau Bạc Tể Xuyên đi đến nhà ăn.

Bạc Yến Thần tuổi còn nhỏ cũng không phải rất muốn trộn lẫn vào chuyện nhà phiền toái này, hắn càng muốn nói chuyện cùng người anh trai mà hắn sùng bái, vì thế cũng theo bọn họ đi nhà ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!