Chương 35: Phiên Ngoại 1

Đới Nguyệt Lan trầm mặc nhìn cái xác của Tẫn Hoắc Lang, ngơ ngẩn rồi tự đưa tay lên cắt máu.

Từng dòng máu ấm nóng ti tách rơi vào giữa hai cánh môi của Hắn, đây là lần cuối cùng Y có thể cứu lấy Hoắc Lang

"Sau này ngài còn làm bừa, sẽ không còn một Đới Nguyệt Lan nào có thể dọn dẹp thế cục nữa"

"Ma tôn ta biết ngài vẫn có thể nghe thấy, đây là cơ hội cuối cùng của ngài"

"Triết linh trước đó ngài đọc được không phải để luyện đan mà dùng để luyện linh."Bất quá cũng không cần phải truyền máu trong hai năm, ít nhất là đối với Ma tộc chúng ta.

Chỉ cần máu của ma tộc có tạp huyết của Linh thú thì chỉ cần trích máu trong ba canh giờ là xong rồiVừa hay, tộc của mẫu thân ta là Thỏ tiênMa tôn, lần này sống lại.

Có thể nhờ ngài một chuyện khôngNgài đi bảo với tên ngốc kia giúp ta, bảo hắn.. đừng chờ nữa

"Đới Nguyệt Lan nở nụ cười trên cánh môi trắng bệch, lấy từ trong y phục ra một cây lược ngọc vẫn vẹn nguyên chưa từng hư tổn đặt vào tay Tẫn Hoắc Lang"Vật này, ta không thể thay ngài giữ nữa"

Nguyệt Lan cười khẽ, bỗng bên tai nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Y đưa tay phong lại một tầng kết giới vừa lúc thân ảnh ngốc nghếch trong miệng Y xuất hiện

Gương mặt Khổng Mạc Hiên từ ung dung lại nhanh chóng biến sắc, trở thành một bộ dáng kinh hãi gấp gáp, tay liên tục đấm vào kết giới.

Mạc Hiên dùng sức đến khi bàn tay bật máu nhưng kết giới vẫn không lay chuyển, cuối cùng Gã rút ra thanh đao sau lưng muốn chém xuống nhưng Nguyệt Lan cách kết giới quá gần, Gã sợ bản thân không khống chế được.

Từ bên kia, giọng nói của Đới Nguyệt Lan vang lên

"Mạc Hiên, hiện giờ ta đã bao phủ kết giới toàn bộ ở phía ngươi, hiện tại ngươi nói gì ta không nghe được"

Y ngẩng đầu nhìn Khổng Mạc Hiên hỏi

"Ngươi có nghe thấy ta không?"

Khổng Mạc Hiên ra sức gật đầu, ra hiệu bản thân nghe thấy.

Cơ miệng Gã mấp máy như đang nói gì đó, nhưng bên này kết giới, xung quanh vẫn là một màu tĩnh lặng

Nghe được thì tốt

"Ngươi có đập cũng vô ích, ta giỏi nhất là pháp thuật, kết giới này trừ khi ta tự giải hoặc là ta chết nó sẽ không thể bị phá"

"Mạc Hiên, ta có chuyện muốn nhờ ngươi"

"Sau khi Triết Linh xong, hắn cần có người chăm sóc. Ngươi có thể thay ta không?"

Khổng Mạc Hiên tức giận lắc đầu, tay lại đập vào kết giới.

Đới Nguyệt Lan cười nhưng hơi chau mày lại, hỏi

"Đây là máu của ta đó, ngươi nỡ để ta lãng phí cứu người sau đó để người ta không ai chăm sóc rồi chết đi hả. Có phải bất công với ta không?"

Lực đạo tay của Mạc Hiên lại tăng lên, vẻ mặt như trách móc

"Thật ra ta cũng không chắc hắn có thể sống lại hay không nhưng vào thời điểm này, hắn cần có một người bên cạnh quan sát"

"Coi như ngươi giúp ta lần cuối đi, dù sao cũng đã lỡ cứu rồi. Ta lâu nay hành y, không thể bỏ mặt người khác chết trước mắt được"

Khổng Mạc Hiên bên ngoài như không muốn nghe Nguyệt Lan nói, điên cuồng đấm vào kết giới.

Y rũ mắt im lặng một lúc, thanh âm nhẹ như đang thở dài, gọi khẽ

Mạc Hiên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!