Chương 30: (Vô Đề)

Thời gian ba tháng lặng lẽ trôi đi.

Hoắc Lang bên cạnh Lăng Sương, hưởng thụ cảm giác an ổn nhàn tản hiếm khi có được khi ở Ma Giới nồng đậm âm khí

Cũng vì Y quá yên tĩnh, nên đôi khi chọc cho Hoắc Lang ngứa ngáy, có cơ hội sẽ lên tiếng nói một vài lời cợt nhả không biết đâu là thật đâu là giả

Lăng Sương

Tẫn Hoắc Lang nằm trên sàn, gối đầu trên cái chăn bông dày, chân bắt chữ ngũ lắc lư lên tiếng.

Lăng Sương vẫn im lặng tĩnh toạ trên tràn kỉ, có chút không để tâm

"Sau này em có muốn cùng ta tiếp tục du sơn ngoạn thủy không?"

"Chờ sau khi em phạt đủ, chúng ta du ngoại đi. Ngồi trong này cũng đã lâu, em có muốn lần nữa nhìn ngắm thiên hạ không?"

Bổn tôn đưa em đi

"Lần này chúng ta đi lâu một chút, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại"

"Chúng ta sẽ xây một căn nhà nhỏ, không đúng. Là ta xây một căn nhà nhỏ, em ở nhà dệt vải, ta ra ngoài cày cuốc"

"Trước nhà chúng ta là vườn hoa, sau nhà là hồ nước. Ngày ngày yên bình sống đến khi hết kiếp, thế nào?"

"Tứ bình bát ổn, giang hải bao la Cứ để một tâm phiền muộn, chi bằng phiêu bạt khắp chốn. Lưu lại thế gian nơi đâu cũng là dấu chân hai ta, há phải tốt hơn sao?"

Chờ một lúc, không nhận được câu trả lời.

Hoắc Lang khẽ nhìn gương mặt lãnh đạm của Y, khoé môi cong nhẹ sau đó nhắm mắt, an ổn ngủ đi

Diệp Lăng Sương mở ra con ngươi trong suốt nhạt màu, đáy mắt nhuộm vẻ miên man lay động nhìn dáng vẻ nằm dài trên đất của Hoắc Lang.

Thanh quản bật ra một âm từ khe khẽ như chỉ cho mình Y nghe thấy

.. ừm

Tại Hắc Huyết Điện những ngày vắng Tẫn Hoắc Lang lại tràn ra một mớ hỗn độn, Mạc Hiên ngày ngày lui đến quấy phá Ma Quân không chút nào được yên.

Gã không nói nhiều bằng Hoắc Lang, nhưng mỗi lời nói ra đều rất có sức nặng, đánh dồn vào tâm đen chọc cho Nguyệt Lan phiền muốn chết, đuổi không được mà giữ không xong

"Lan Nhi lúc nào cũng quanh quẩn ở nơi tối tăm này không buồn chán sao?"

"Đây là trách phận của ta"

"Là trách phận, hay là sự ràng buộc?"

Ngươi muốn nói gì?

"Không có gì, chỉ là ta có một cảm nhận, ngươi đang khuất mắt một chuyện gì đó. Có thứ gì đang níu chân ngươi ở lại đây, không thể rời đi"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi"

Vậy sao

Gã im lặng, cười.

Sao đó tầm mắt dừng lại ở mảnh dây lụa đỏ trên tóc Nguyệt Lan, trong vô thức, Mạc Hiên đưa tay kéo một cái.

Mái tóc đen bung xoã xuống, mảnh vải lụa nhẹ đáp lên tay Gã như mang theo sức nặng vô biên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!