Chương 11: (Vô Đề)

Tẫn Ngọc bật dậy, trên trán chảy dài những vệt mồ hôi.

Lo sợ nhìn sang bên cạnh, gương mặt sư phụ như hoạ hiện lên trước mắt, Diệp Lăng Sương như đang yên tĩnh ngủ say bỗng mở khẽ mắt nhìn Cậu

Mơ thấy gì?

Tẫn Ngọc im lặng không nói, lau đi mồ hôi trên trán nằm xuống ôm siếc lấy Y vùi đầu như làm nũng, nhẹ giọng hỏi

"Sư phụ... người có thấy con rất vô dụng không?"

Tẫn Ngọc nghe lời này bất giác mỉm cười siếc chặt hơn, Y nằm gọn trong vòng tay Cậu mặt không đổi sắc vuốt nhẹ tóc Tẫn Ngọc như an ủi.

Cậu yên ổn ôm lấy người trong lòng, lần nữa thiếp đi, nhưng Tẫn Ngọc không biết, cả đêm đã có một người quyết không chợp mắt dùng linh lực định thần cho Cậu đến khi gần sáng

Mặt trời vừa lên, Diệp Lăng Sương dùng thủ pháp khiến Tẫn Ngọc ngủ say rồi đem bản thân chỉnh trang sạch sẽ gọi người mời Mộc Thanh Nhan đến Liên Tuyết Nguyệt một chuyến

Mộc Lưu Phái chuyên về y thuật, qua mấy đời hành y, chưa căn bệnh nào không chữa được, nay Y lại nhận được cái lắc đầu của Thanh Nhan

"Ta cũng không thể nói rõ đây là triệu chứng gì, trước giờ chưa từng gặp qua dị trạng kì quái thế này. Ta sẽ về tìm cách nghiên cứu, nếu tìm ra ta sẽ nhanh chóng cho Phong Tôn câu trả lời thích đáng"

"Rốt cục, Tẫn Ngọc làm sao?"

"Kinh mạch hỗn loạn, đan điền bị nén chặt, kình lực khắp nơi cũng gần như tắc nghẽn một cách kì lạ"

Thấy Lăng Sương mím môi, vẻ mặt lo lắng, Thanh Nhan thở dài đứng lên, đối diện Y trấn an

"Phong Tôn đừng quá lo lắng, những dị trạng hiếm gặp nhưng cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Ta sẽ cố nghiên cứu cổ thư của gia tộc để tìm ra nguyên căn, thời gian này mong Phong Tôn quan sát y, có lẽ sẽ tìm được điều đặc biệt là manh mối của dị trạng"

Đa tạ

"Chức trách của Tông môn ta cả trăm năm đều là cứu người, không cần khách sáo. Phong Tôn, cáo từ"

Cáo từ

Tiễn Mộc Thanh Nhan rời đi, đôi mắt Lăng Sương nhuốm màu tĩnh lặng, Trân Tĩnh cũng vừa lúc đáp xuống Liên Tuyết Nguyệt đã loạng choạng chạy vội đến hỏi

"A Ngọc làm sao, đã tìm ra bệnh chưa"

"Mộc Tông chủ nói, không tìm ra"

"Không tìm ra? Y thuật của Thanh Nhan có thể cứu được người bên bờ sinh tử, sao lại..."

"Hắn nói, là do dị trạng.."

"Dị trạng? Đệ... đệ tránh ra, ta vào xem nó"

Trân Tĩnh vừa nhấc chân đã thấy Lăng Sương nghiêng người chắn lại cửa phòng, đầu cúi thấp nói

"Mộc Tông chủ nói, sẽ tìm ra"

"Nhưng trường hợp của A Ngọc là hỗn huyết. Sương nhi, đệ vẫn chưa nói điều này với Thanh Nhan?"

...

"Ta thấy đệ mới là người có bệnh, chuyện này đặc biệt nghiêm trọng, nếu không nói ra thì sẽ không thể kịp thời ngăn chặn chuyện xấu nhất được"

"Đệ tránh qua một bên, ta vào xem A Ngọc. Nó là đứa trẻ do ta nuôi lớn, ta sẽ không hại nó"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!