Chương 90: Phiên ngoại cuối - END

Rất nhanh, người phục vụ khách sạn liền mang rượu lên.

Tần Dĩ Hằng gọi hai bình, còn có cốc đế dài cùng dụng cụ mở nắp rượu(1).

(1)

Bởi vì rất ít khi uống rượu, Sở Nghĩa không quá hiểu biết với rượu, khi cầm bình rượu vào cũng không biết nên nhìn cái gì, hắn chỉ hỏi câu: "Uống tốt không anh?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Là cái anh cho rằng là tốt nhất."

Sở Nghĩa gật gật đầu, cầm dụng cụ mở nắp rượu tới: "Em mở nhé?"

Tần Dĩ Hằng: "Ừ."

Sở Nghĩa mở bình, Tần Dĩ Hằng đứng ở một bên xem.

Kiểu mở mới lạ, vừa thấy liền biết không thường làm cái này.

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Có thể uống nhiều hay ít?"

Sở Nghĩa lắc đầu: "Không nhiều lắm, nửa bình thôi."

Tần Dĩ Hằng: "Một bình này cho em."

"Ha?" Sở Nghĩa cười ngẩng đầu: "Anh làm gì đó? Muốn chuốc say em?"

Tần Dĩ Hằng thành thật: "Ừ."

Sở Nghĩa khẽ nhướn mi, bỏ nắp rượu qua một bên.

Tần Dĩ Hằng cầm cái ly đến, trước tiên rót một ly đưa cho Sở Nghĩa, chờ Sở Nghĩa uống một ngụm, hắn hỏi: "Thế nào?"

Sở Nghĩa: "Kỳ thật em uống cũng không thấy có gì khác, còn không phải chỉ là rượu vang đỏ sao?"

Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi: "Khổ không?"

Sở Nghĩa cười một tiếng: "Tại sao lại khổ," Sở Nghĩa nói xong nheo mắt nhìn Tần Dĩ Hằng: "Anh cứ là lạ."

Tần Dĩ Hằng không nói cái gì, trực tiếp cầm lấy cái ly trên tay Sở Nghĩa uống một ngụm.

Sở Nghĩa cho rằng hắn muốn phát biểu quan điểm của mình, nhưng hắn lại đưa cái ly về cho mình.

Tần Dĩ Hằng: "Uống hết đi."

Sở Nghĩa ồ một tiếng, uống cạn ly.

Sở Nghĩa nói: "Tần Dĩ Hằng, em uống nhiều quá nếu say thì rất có thể cái gì cũng không nhớ rõ."

Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Anh biết."

Sở Nghĩa ở trong lòng gào hai tiếng.

Bất quá có Tần Dĩ Hằng ở, hắn rất yên tâm.

Lúc hắn học đại học, hắn vì để thí nghiệm tửu lượng của mình từng uống quá say.

Ở trong ý thức của hắn, ấn tượng cuối cùng là ở trong tiệm, sau đó đã là ngày hôm sau.

Lần đó hắn cùng bạn cùng phòng đi, sau đó hắn có hỏi bạn cùng phòng khi hắn uống nhiều có biểu hiện gì không. Bạn cùng phòng nói rất thất vọng, còn nói bọn họ đều đã chuẩn bị camera tốt, Sở Nghĩa lại rất ngoan không làm cái gì kỳ quái cả. trở về ký túc xá vừa ngã đầu liền ngủ, sau đó thêm một câu: Sở Nghĩa, tửu lượng của cậu quá kém.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!