Chương 50: (Vô Đề)

Vừa rồi Sở Nghĩa ở nhà còn nói không quá buồn ngủ, thế nhưng cùng Tần Dĩ Hằng xem cái video kia, lại ngủ mất rồi.

Xe sau khi dừng lại, Hứa Kính quay đầu xuống, thoạt nhìn muốn nói cái gì, Tần Dĩ Hằng giơ tay ý bảo Hứa Kính đừng nói.

Hứa Kính đành phải im lặng, cho Tiểu Trần một ánh mắt.

Hai người ở phía trước im lặng mà xuống xe, sau đó từ cốp xe lấy hành lý ra.

Hứa Kính lại vào trong xe, mắt nhìn Sở Nghĩa đang dựa vào vai Tần Dĩ Hằng, nhỏ giọng gọi: Tần tổng.

Trên máy tính của Tần Dĩ Hằng vẫn còn phát video kia.

Video kỳ thật không dài, nhưng bởi vì người chủ trì nói chuyện thật sự là quá mức vững vàng trầm thấp, quả thật rất dễ dàng mà khiến người xem ngủ thiếp đi.

Tần Dĩ Hằng đối với cái video này thật ra cũng không phải là cảm thấy hứng thú, ngay từ đầu chỉ là muốn xem một chút mà thôi.

Nhưng hiện tại, đã lặp đi lặp lại nhiều lần.

Hứa Kính gọi Tần tổng, thấy Tần Dĩ Hằng không có nhúc nhích, nghĩ thời gian còn kịp, cũng không thúc giục nữa, chậm rãi đóng cửa lại, cùng Tiểu Trần ở bên ngoài chờ.

Sở Nghĩa ngủ rất say, trán đè nặng lên vai Tần Dĩ Hằng, vùi đầu, tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Di động còn đang trên tay, cầm rất lỏng, thoạt nhìn rất nhanh sẽ rớt xuống.

Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn chằm chằm tóc hắn, duỗi tay sờ một chút, ánh mắt nhìn xuống một chút, nhìn thẳng đến tay hắn.

Trong lúc đầu óc còn chưa kịp nghĩ, tay đã thế hắn quyết định muốn làm cái gì, hắn nhẹ nhàng chậm rãi rút điện thoại của Sở Nghĩa ra, tiếp theo, bỏ tay mình vào, cầm chặt tay của Sở Nghĩa.

Chắc do cảm nhận được làm phiền từ bên ngoại, Sở Nghĩa đột nhiên tỉnh lại.

Hắn hoảng hốt vài giây, tiếp theo đột nhiên ngẩng đầu, tay cũng theo bản năng mà thu tay lại.

Tới rồi? Sở Nghĩa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tần Dĩ Hằng gật đầu, đưa điện thoại qua: Tới rồi.

Sở Nghĩa nhận lấy, nhìn lên hàng ghế phái trước: Bọn họ đâu?

Tần Dĩ Hằng: Ở bên ngoài.

Sở Nghĩa mới vừa tỉnh lại, có chút không thanh tỉnh:

"Cái gì? Chúng ta tại sao còn ở trong xe? Máy bay bay rồi?"

Tần Dĩ Hằng cười rộ lên:

"Máy bay tại sao lại bay rồi?"

Sở Nghĩa không hiểu được Tần Dĩ Hằng đang cười cái gì, còn đang trong tưởng tượng cảu mình hoảng loạn, hắn nhìn đồng hồ trên tay, ngẩng đầu:

"Mới hơn tám giờ, ân?"

So sánh với đó, Tần Dĩ Hằng thập phần trấn định.

Trấn định mà cười với Sở Nghĩa, lại trấn định mà xoa đầu Sở Nghĩa.

Tới kịp, Tần Dĩ Hằng nói:

"Em không cần xuống xe, tôi cùng Hứa Kính đi vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!