Phòng hội nghị có camera, có phóng viên, còn có rất nhiều người hắn không biết.
Trước khi tới Tần Dĩ Hằng không có nói cho hắn là trường hợp này lại nghiêm túc như vậy, hắn còn cho rằng là chỉ tới nói chuyện mà thôi.
Cho nên mới vừa vào cửa, Sở Nghĩa liền dựa vào Tần Dĩ Hằng, nhỏ giọng hỏi:
"Em tí nữa ngồi chỗ nào?"
Tần Dĩ Hằng cũng nhỏ giọng trả lời hắn: Ngồi bên cạnh tôi.
Sở Nghĩa xem sơ qua, trên bàn có đánh dấu tên từng người, Tần Dĩ Hằng nằm ở chính giữa, mà bên cạnh chỗ Tần Dĩ Hằng không có ghi tên, chỉ để ghế.
Sở Nghĩa đại khái đã biết được mình nên ngồi chỗ nào.
Sở Nghĩa đi theo Tần Dĩ Hằng được một đoạn ngắn, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi:
"Em có phải không quá thích hợp hay không? Nếu không em đi dạo quanh trường học, anh xong rồi thì gọi điện thoại cho em."
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn hắn:
"Vì sao lại không thích hợp?"
Sở Nghĩa nhỏ giọng:
"Việc anh quyên cùng em không có quan hệ gì."
Tần Dĩ Hằng không quá đồng ý:
"Em là chồng tôi, tôi quyên chính là em quyên."
Sở Nghĩa trong lòng cười rộ lên, lập tức tiếp thu: Được.
Sau một giờ, mọi người đều đến đông đủ ở phòng hội nghị.
Đọan thời gian ấy hắn có thể nói nhưng không có ý tưởng để nói, Sở Nghĩa tiếp theo, một câu cũng không có nói, đoan đoan chính chính ngồi.
Nhưng hội nghị này cũng không có quá đúng đắn như hắn tưởng, đại khái bởi vì tới đây đều người đều là người một nhà, toàn bộ quá trình còn tính là nhẹ nhàng.
Chỉ là trình tự hóa một chút.
Còn có, hình thức hóa một chút.
Hơn phân nửa thời gian ở đây, đều chú ý vào chụp ảnh.
Chụp ảnh lúc ký tên, chụp ảnh lúc bắt tay, chụp ảnh lúc bưng trà, chụp ảnh lúc giới thiệu lầu giảng dạy......
Hơn nữa vừa đến lúc này, nếu một đại nhân vật nói chuyện, luôn trở nên thập phần chậm rì rì, rõ ràng trên tay có bản thảo, vẫn luôn một câu tạm dừng rất nhiều lần, thong thả mà niệm xong.
Dây dây dưa dưa, cực giống như đang thôi miên.
Sở Nghĩa ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng buồn ngủ đến mức không chịu được, nhưng nghĩ phải giúp làm vẻ bề mặt Tần Dĩ Hằng, vẫn phải kiên trì bảo trì tươi cười, từ đầu đến đuôi đều lễ phép.
Cuối cùng rốt cuộc kết thúc, Sở Nghĩa cùng mọi người cùng nhau đứng lên, hắn vỗ tay còn lớn hơn cả người khác.
Mọi người cười cùng nhau ra cửa, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng đi phía trước, mà như vậy làm hắn cũng ngượng ngùng ở trước mắt mọi người mà duỗi người.
Chỉ có thể cúi đầu, trộm nắm tay, trộm hoạt động bả vai của mình cùng cơ bắp toàn thân.
Mệt sao? Tần Dĩ Hằng bên cạnh đột nhiên hỏi hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!