Cho nên bên Tần Dĩ Hằng đột nhiên có người mở miệng nói chuyện, hắn liền nghe không được bên kia rốt cuộc đang nói cái gì.
Sau khi từ Sở gì đó qua đi, hắn không nghe được, rốt cuộc nói có phải nói Sở Nghĩa hay không.
Tần Dĩ Hằng cúi đầu, cầm cái thìa lên một lần nữa, lại uống một ngụm canh.
Họ Sở này, người đã ít càng thêm ít.
Mà tên Hứa Trí Minh xuất hiện ở trong một đống lão sư của A đại, cũng không phải là trùng hợp.
Hứa Trí Minh, Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên cảm thấy canh trong miệng không còn hương vị gì.
Cho nên liền không uống nữa.
Không bao lâu, âm thanh nói chuyện bên này nhỏ lại, âm thanh nói chuyện bên kia lại truyền tới, nhưng đã nhảy vọt qua phần quan trọng nhất.
Cái người tên là Hứa Trí Minh nói: "Cảm ơn thầy, Trương lão sư nếu là có rảnh, phải giúp em tìm đối tượng nha."
Đứng ở phía trước Hứa Trí Minh là một người đàn ông trung niên, hẳn chính là Trương lão sư, hắn nói: "Khẳng định, em lúc trước cũng chạy đến viện chúng ta, vậy cũng coi như là học sinh viện chúng ta, là viện học sinh chúng ta thì đó chính là đệ tử của tôi, tôi sẽ chiếu cố em."
Hứa Trí Minh: "Vậy thì trước tiên phải cảm tạ Trương lão sư."
Trương lão sư cười đến rất vui vẻ: "Dễ bàn dễ bàn."
Dần dần, đề tài bên kia liền tiến càng xa, âm thanh xung quanh cũng càng ngày càng hỗn tạp, nhưng trong chốc lát, ở cạnh cửa người phục vụ mở rượu ra, lần mở này, không khí xung quang tức khắc trở nên không như vừa nãy nữa.
Một bữa cơm ăn gần hai giờ mới nghỉ, cơm nước xong giáo sư bên kia đề nghị lại tìm một chỗ ngồi, bất quá bị Tần Dĩ Hằng cự tuyệt.
Hai bên hàn huyên thời gian lần sau gặp mặt ở trường , rồi rời đi.
Chu Tiêu cùng Hứa Kính buổi tối uống rất nhiều rượu, nhưng Hứa Kính tửu lượng tốt, hiện tại thoạt nhìn cũng không đến nỗi.
Chu Tiêu thì không thanh tỉnh như vậy, hắn vốn có năng lực giao tiếp, cho nên thường xuyên uống rượu qua lại cũng tương đối nhiều lần, hắn vừa lên xe liền có xu thế muốn ngã xuống, nhưng bởi vì Tần Dĩ Hằng ở đây, kiên trì bảo trì hình tượng.
Tần Dĩ Hằng cũng uống rượu, bất quá không có nhiều như vậy, chỉ là khi ngồi lên trên đầu có chút choáng.
Cửa xe sau khi đóng lại, Tiểu Trần quay đầu hỏi câu: "Tần tổng, đi đâu?"
Tần Dĩ Hằng: "Trước tiên đưa bọn họ về nhà."
Tiểu Trần: "Được"
Chu Tiêu bên cạnh mơ màng nghiêng đầu, hỏi Hứa Kính: "Nhà của em xa hơn hay là nhà của anh xa hơn?"
Hứa Kính nói: "Tôi."
Chu Tiêu: "Vậy đến nhà em trước."
Chu Tiêu nói xong đột nhiên quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Bất quá Tần tổng, anh đi công tác lâu như vậy, vị trong nhà kia không cần chiếu cố một chút sao? Nếu không anh đi về trước đi, em cùng Sở Nghĩa đi gọi xe về."
Hứa Kính nháy mắt dừng lại, quay đầu mắt nhìn Tần Dĩ Hằng, nhắc nhở Chu Tiêu: "Tôi là Hứa Kính."
Chu Tiêu: "Ồ đúng, anh là Hứa Kính, vậy Sở Nghĩa là ai?"
Hứa Kính muốn toát mồ hôi lạnh: "Tiên sinh của Tần tổng."
Chu Tiêu: "Nga đúng đúng đúng, Sở tiên sinh đúng đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!