Sở Nghĩa bỏ hơn một giờ làm cho xong ba trương đồ này , một trương đặt thành ảnh nền của máy tính, một trương đặt thành hình nền điện thoại, một trương đặt thành background nói chuyện phiếm với Tần Dĩ Hằng .
Nếu không phải cái này quả thật có điểm quá ân ái, Sở Nghĩa thiếu chút nữa không chịu nổi chụp hình cho Chương Khải xem.
Hắn phảng phất nghe được Chương Khải đang nói, huynh đệ, tha tớ đi.
Buổi tối hôm nay Sở Nghĩa mơ một giấc, hắn mơ thấy hắn thổ lộ với Tần Dĩ Hằng.
Phi thường khoa trương với hoa hồng tình yêu rải đầy mặt đất, mặt trên những ngọn nến màu hồng, Sở Nghĩa cầm hoa, đợi Tần Dĩ Hằng về nhà.
Như là đang cầu hôn, xung quanh có rất nhiều người, có Chương Khải, có mẹ hắn, có rât nhiều bạn bè hắn ở.
Thời điểm Tần Dĩ Hằng chưa có trở về , mọi người đều nói nói cười cười, bạn của Sở Nghĩa còn đang giúp Sở Nghĩa bày mưu tính kế, đối với hắn nói không cần khẩn trương, nhưng lúc Tần Dĩ Hằng về nhà, trong nháy mắt phòng khách đứng đầy người liền biến mất không thấy.
Bởi vì ở trong mơ, Sở Nghĩa cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chờ Tần Dĩ Hằng tiến vào nhà, hắn vui vui vẻ vẻ đi qua, đưa hoa cho Tần Dĩ Hằng.
Nhưng mà, Tần Dĩ Hằng cũng không có nhận.
Hơn nữa bọn họ đã xảy ra đoạn đối thoại.
Tần Dĩ Hằng hỏi: Này là cái gì?
Sở Nghĩa nói: Hoa.
Tần Dĩ Hằng:
"Tôi biết đây là hoa, tôi hỏi em có ý tứ gì."
Sở Nghĩa:
"Mua hoa đưa cho anh."
Tần Dĩ Hằng hỏi:
"Vì sao đưa hoa cho tôi?"
Sở Nghĩa: Em thích anh.
Tần Dĩ Hằng liếc mắt nghi hoặc mà nhìn Sở Nghĩa một cái, vẫn không nhận lấy hoa: Không cần thiết.
Sở Nghĩa nháy mắt bừng tỉnh.
Cái này rốt cuộc là kinh sợ dọa đến cả lúng túng, hắn tạm thời còn không rõ ràng lắm, chỉ biết khi tỉnh lại trái tim nhảy rất nặng.
Còn chưa có từ trong mơ bình tĩnh lại, Sở Nghĩa đầu tiên là có chút khổ sở, chờ hắn sau khi bình tĩnh lại , là bắt lấy chăn nở nụ cười, sau đó kết luận, cái này kinh sợ, rồi bị dọa, sau đó lại cảm thấy xấu hổ.
Giấc mơ này có cái gì cùng cái gì chứ.
Bất quá nói đi cũng nói lại, trong đời sống hiện tại, nếu hắn thật sự tặng hoa cho Tần Dĩ Hằng, còn bày đầy đất ngọn nến cùng hoa hồng, hắn cảm thấy với tính cách của Tần Dĩ Hằng, quả thật rất có khả năng nói với hắn cái này không cần thiết.
Sở Nghĩa chưa bao giờ có lưu luyến và yêu thích người đến mức mang cả vào trong mơ như vậy, đồng hồ báo thức còn chưa có vang, hắn ở trên giường bình tĩnh trong chốc lát, sau đó liền ngủ.
Lần này thì không có mơ nữa, ngủ thẳng cho đến lúc đồng hồ báo thức vang lên.
Tần Dĩ Hằng đi công tác, Sở Nghĩa liền trở nên lười biếng hẳn, nằm tới 9 giờ mới chịu rời giường sinh hoạt.
Trong nhà thiếu mất một người, hắn cũng không câu nệ như vậy nữa, ở nhà hát một chút , mở bản ghi nhớ ra nhìn vào nội dung bên trong đi tưới cây, cho cá ăn, sau đó mới đi làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!