Chương 23: (Vô Đề)

Hắn rõ ràng nhìn thấy nơi Tần Dĩ Hằng đi làm, cùng những người khác đi không phải cùng một cửa.

Sở Nghĩa không có ý tứ đi, hắn bấm cửa sổ xe xuống, chờ Tần Dĩ Hằng đi khỏi tầm mắt rồi mới rời đi.

Nhưng nhìn theo, nhìn theo, hắn lại nghe được có người hô một tiếng tên của hắn.

Sở Nghĩa?

Sở Nghĩa nghe tiếng, đem ánh mắt từ bóng lưng của Tần Dĩ Hằng thu về , rồi lại quay lại tìm người vừa cất tiếng.

Người tới:

"Thật đúng là anh a, tôi vừa nói rất giống xe anh, quả nhiên là anh."

Sở Nghĩa bấm cửa sổ xuống hết, nhìn người tới gần cửa sổ xe hắn, đeo ba lô, mặc chiếc áo jacket nam , cười khô khan: Thật khéo.

Là rất khéo, vị nam nhân này, mới vừa cùng hắn xem mắt xong, trình tự viên, Triệu Trung Lương.

Triệu Trung Lương lại đến gần một tí, thậm chí một bàn tay đặt ở trên khung cửa sổ xe hắn.

Sở Nghĩa thò đầu nhìn ra một chút, phát hiện Tần Dĩ Hằng muốn vào cửa cũng không có đi vào, mà là đứng ở cạnh cửa nhìn bọn họ bên này, thoạt nhìn còn có ý tứ đi lại đây.

Triệu Trung Lương còn ở tiếp tục nói chuyện:

"Tôi gần nhất rất bận, thường xuyên tăng ca đến 3, 4 giờ, bất quá a di liên hệ qua tôi, nói ý tứ của anh qua," Triệu Trung Lương cười hắc hắc một chút:

"Tôi lần trước có gửi cho anh tin nhắn, anh còn chưa trả lời đâu."

Sở Nghĩa nhướng mày:

"Là vậy sao, tôi khả năng bận quá quên mất."

Sở Nghĩa bây giờ đột nhiên nhớ tới tin nhắn trong miệng của Triệu Trung Lương là cái gì, hắn chính là trong kia nói lời thổ lộ sến súa, gần đây mới có một cái, nói cái gì mà lòng bàn tay mu bàn tay anh đều là của tôi, tâm can bảo bối, làm Sở Nghĩa đọc xong liền cảm thấy không khoẻ, thiếu chút nữa không chịu được nhắn qua miễn quấy rầy.

Lúc này Triệu Trung Lương còn do ngẫu nhiên gặp được Sở Nghĩa mà hưng phấn, hắn đẩy đẩy mắt kính, cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, giống như ở tự hỏi giữa việc nên đến trễ để nói chuyện cùng Sở Nghĩa hay đi làm , hắn nên lựa chọn cái nào.

Nhưng rất mau, đầu óc trình tự viên của hắn cho hắn quyết định.

Triệu Trung Lương:

"Tôi muốn đi làm, hôm nay tan tầm tôi gọi điện thoại lại cho anh, tôi cuối tuần có rảnh, tôi ước......"

Sở Nghĩa đánh gãy hắn:

"Không phải, tôi hiện tại đã......"

Triệu Trung Lương đột nhiên có điện thoại, bởi vì điện thoại ở ngay trên tay, hắn rất mau liền nhận: Chào.

Sở Nghĩa còn muốn tiếp tục nói, nhưng Triệu Trung Lương đã lui về phía sau vài bước, cũng khoa tay múa chân cái điện thoại với Sở Nghĩa, ý bảo với hắn rằng tôi sẽ lại cùng anh liên hệ.

Sở Nghĩa:???

Triệu Trung Lương lui lui, vừa quay đầu, đột nhiên liền thấy người chỉ được gặp qua ảnh chụp.

Triệu Trung Lương vội vàng buông điện thoại , che lại microphone, một mực cung kính mà nói: Tần tổng.

Nhưng có vẻ sợ đến trễ bị chửi, Triệu Trung Lương cung kính xong liền hướng đến cửa mà đi, trong miệng còn nói với người trong điện thoại:

"Cậu biết tôi gặp được ai không? Là Tần Dĩ Hằng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!