Chương 19: (Vô Đề)

Không trách Chương Khải không đem Tần Dĩ Hằng để ở trong mắt, Tần Dĩ Hằng ăn mặc âu phục lại không nói lời nào, trên tay cầm một cái áo khoác dày, rất khách khí mà đứng ở cửa, Chương Khải đưa lưng về phía cửa, chỉ liếc mắt một cái, tưởng là khách hàng của Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa đã đem áo khoác của Chương Khải cởi ra, nhanh chóng mà đưa cho Chương Khải, thấy Chương Khải không nhận, đành phải đặt ở một bên trên ghế.

Sở Nghĩa đối với Chương Khải cười cười, vừa đi qua , một bên giơ tay hướng đến chỗ cửa.

Hắn dừng một chút, đột nhiên nha một tiếng.

Sở Nghĩa: "......"

Hắn quen biết Chương Khải lâu như vậy, như thế nào có thể không biết Chương Khải nha một tiếng là có ý tứ gì.

Thấy soái ca.

Vì phòng ngừa Chương Khải làm ra chuyện khác người , Sở Nghĩa lập tức đứng bên cạnh Tần Dĩ Hằng .

"Giới thiệu một chút," Sở Nghĩa đối với Chương Khải nói: "Vị này chính là chồng tớ, Tần Dĩ Hằng."

Sở Nghĩa lại quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Bạn của em, Chương Khải."

Mà khi Sở Nghĩa nói chuyện, Tần Dĩ Hằng rất tự nhiên mà cầm áo khoác trên tay lên, mặc vào cho Sở Nghĩa.

Mà Sở Nghĩa cũng rất tự nhiên mà thuận theo Tần Dĩ Hằng, đem cánh tay tròng vào tay áo khoác.

Tiếp theo hai người nhìn nhau cười.

Bất quá khi Tần Dĩ Hằng gài nút áo cho Sở Nghĩa , Sở Nghĩa có vẻ không còn tự nhiên nữa , biểu tình có chút giống như thụ sủng nhược kinh .

Tiếp theo bọn họ bắt đầu có đoạn đối thoại.

Sở Nghĩa: "Sao anh lại tự mình đưa tới?"

Tần Dĩ Hằng: "Vừa vặn có rảnh."

Sở Nghĩa: "Lấy áo ở đâu?"

Tần Dĩ Hằng: "Về nhà lấy."

Sở Nghĩa: "Anh về nhà? Làm phiền anh quá."

Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa liếc mắt một cái: "Cho nên về sau còn dám không?"

Sở Nghĩa lập tức: "Không dám."

Tần Dĩ Hằng: "Ra cửa trước muốn làm gì?"

Sở Nghĩa: "Xem thời tiết."

Trong không khí tràn ngập mùi hương hồng phấn.

Chờ Tần Dĩ Hằng gài hết nút áo, hắn nâng tay lên, bàn tay chạm lên đầu Sở Nghĩa, mới quay đầu nhìn Chương Khải bằng ánh mắt tò mò.

Tần Dĩ Hằng: "Xin chào."

Rất không thú vị mà chào hỏi, Tần Dĩ Hằng nói xong liền không tiếp tục nữa, mà là vỗ nhẹ đầu Sở Nghĩa hai lần: "Tôi đi trước."

Sở Nghĩa ngước mắt nhìn Tần Dĩ Hằng: "Được a."

Từ góc độ của Tần Dĩ Hằng nhìn qua, trên mí mắt của Sở Nghĩa như một cuộn sóng từ từ gợn lên, đuôi mắt cong lên, quả thực đáng yêu mê người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!